Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 565
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:37:34
Lượt xem: 3
"Nhận ra được trong mắt nàng chẳng có thứ gì cả." Cố Vọng thở dài một hơi, "Ta luôn cho rằng, nàng đột nhiên xuất hiện thì cũng sẽ đột nhiên biến mất, về sau lại phát hiện quả là như thế."
Giọng điệu của hắn hệt như đang nói đùa: "Cho nên cười nhiều một chút, như vậy ta mới có cảm giác chân thực hơn."
Khanh Linh nghe vậy lại cảm giác rất khó chịu, bởi vì lúc nàng trở về, Cố Vọng mãi một lúc lâu cũng không có động thái gì, thì ra là vì hắn luôn cảm thấy nàng không chân thực.
Nghĩ tới đây, nàng chủ động dùng mặt mình cọ vào bàn tay mà Cố Vọng vẫn chưa thu lại: "Như vậy đã chân thực chưa?"
Cố Vọng hơi ngẩn người, như thể không kịp phản ứng.
Đầu ngón tay vẫn đang cứng đờ không hề nhúc nhích, chỉ là màu mắt lại càng ngày càng đậm.
Khanh Linh nghi hoặc ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Yết hầu Cố Vọng khẽ trượt lên trượt xuống, hắn chợt cười một tiếng, đầu ngón tay cong lại: "Hình như vẫn chưa chân thực lắm."
Khanh Linh ngẫm nghĩ: "Hay là chàng véo lại thử xem?"
Cố Vọng hơi quay đầu đi: "Như vậy cũng không cảm nhận được."
Hắn chống lại ánh mắt nghi hoặc của Khanh Linh, rút ngắn khoảng cách vốn chỉ còn lại một chút, tiến tới trước mặt của nàng, một cánh tay khác kéo nàng tới gần mình: "Hay là đổi cách khác?"
Nhìn gương mặt bất chợt phóng to của hắn, Khanh Linh thoáng ngẩn người.
Trong đầu bất giác lại hiện lên những cảnh tượng khiến người ta khắc sâu ấn tượng trước đó.
Ánh mắt Cố Vọng cũng không thèm che giấu nữa, dứt khoát nhìn chằm chằm vào môi nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/565.html.]
Nga
Khanh Linh nhất thời cứng đờ, cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Mắt thấy hắn sắp sửa đến gần, Khanh Linh rõ ràng không có hô hấp lại cảm thấy mình ngay cả muốn hít thở cũng khó khăn.
Nàng chậm chạp chớp mắt, chợt quay đầu đi.
Bạc môi hơi lạnh của Cố Vọng cứ thế ấn lên má nàng.
Bên tai Khanh Linh vang lên tiếng cười khẽ, Cố Vọng nén cười nói: "Sao không tránh xa thêm một chút?"
Lúc hắn nói chuyện cũng không hề di chuyển, cánh môi lúc đóng lúc mở hờ hững chạm vào má nàng, khiến cho người ta ngứa ngáy.
Sao không tránh xa thêm một chút?
Bởi vì không nghĩ .
Cố Vọng hỏi: "Thế nào?"
"Cái gì?"
Cố Vọng nhẹ nhàng quay mặt cô qua, đầu ngón tay vuốt ve vị trí hắn vừa mới hôn lên: "Nếu đã yêu một người thì bất cứ lúc nào cũng muốn đụng chạm vào người ấy."
"Ôm, hôn môi, hoặc là… cái khác."
Lúc nói chuyện hắn còn cố ý nói chậm, hết sức kiên nhẫn chỉ dạy: "A Linh, ta đang dạy nàng đó."
Cố Vọng: "Cho nên nhân lúc A Linh đang suy nghĩ rõ ràng thì nên suy nghĩ kỹ thêm một chút, làm tốt công tác chuẩn bị."