Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 562
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:34:35
Lượt xem: 1
Khanh Linh đã hiểu, sợ là Tống Đoan muốn mời nàng và Cố Vọng tới đây chơi chỉ là nguyên nhân thứ yếu.
Tống Đoan thực sự là kiểu người vì bằng hữu không tiếc mạng sống, lúc trước Cố Vọng đã cứu hắn, chỉ dựa vào điểm này hắn cũng sẽ không cho phép Cố Vọng bị người ta chỉ trỏ.
Cộng thêm lần này trở về, Cố Vọng lúc nào cũng bị người trong thiên hạ bàn luận, mà hành vi công khai đứng bên cạnh này của Tống Đoan vô hình chung đã cho bọn nàng một chỗ dựa.
Đây cũng là điều Khanh Linh cần, cho nên nàng cũng không từ chối, mỉm cười đáp: "Đa tạ."
Tống Đoan xua tay: "Còn khách khí với ta làm gì, chỉ là hai ngày này ta hơi bận không thể làm tròn phận chủ nhà, chờ ta làm xong việc sẽ dẫn các ngươi đi dạo chơi."
Chẳng mấy chốc Tống Đoan đã bị người gọi đi, lúc hắn đi ra dàn xếp viện tử cho Khanh Linh và Cố Vọng, ngọc giản bên hông chợt có động tĩnh.
Nga
Hắn cầm ngọc giản lên, rối rắm cả buổi rồi mới lên tiếng: "Lâm huynh."
"Ừm." Giọng Lâm Ngân Chi hơi khàn: "Xin lỗi, mấy ngày trước ta bận chút việc."
Tống Đoan suy xét có lẽ là Lâm Ngân Chi đang bị thương nặng, thế nên mới có lòng tốt hỏi han: "Không sao không sao, bây giờ huynh vẫn ổn chứ?"
"Không có việc gì." Lâm Ngân Chi trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ngươi tìm ta là vì chuyện tiết Du Niên đúng không?"
Tống Đoan cười gượng hai tiếng: "Đúng, nhưng nghe nói huynh đang bị thương, nếu thân thể không thoải mái thì…"
Có thể từ từ nghỉ ngơi.
Lời còn chưa dứt, Lâm Ngân Chi đã lên tiếng: "Ta sẽ đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/562.html.]
Tống Đoan: "…"
"Lâm huynh, không cần miễn cưỡng."
Hơi thở của Lâm Ngân Chi nghe qua có vẻ vẫn còn bất ổn: "Không miễn cưỡng."
"Ta còn chút việc, hai ngày nữa gặp."
Sau khi Tống Đoan dàn xếp ổn thỏa chỗ ngủ cho Tiểu Kim Uyên xong, Khanh Linh mới quay đầu lại nhìn Cố Vọng đang dựa vào cạnh cửa sổ, hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
Ánh mắt Cố Vọng hơi lóe lên, quay đầu lại: "Đến đây."
Khanh linh đứng dậy đi qua, cổ tay chợt bị nắm chặt, kéo tới đằng trước cửa sổ.
Một tay Cố Vọng đặt lên vai nang, đổi vị trí của nàng thành đứng quay lưng về phía mình: "A Linh còn nhớ lần trước ở nơi này đã xảy ra chuyện gì không?"
Khanh Linh hồi tưởng lại, không cách nào nhớ ra nổi.
Nhưng tiếp đó Cố Vọng lại tự mình tiếp lời, hắn chậm rãi cúi người xuống.
Khanh Linh cảm nhận được hơi thở người nọ phả lên vành tai mình, hơi ngứa.
"Ta không thích hắn."
Khanh Linh: "?"
Cố Vọng khẽ cười thành tiếng, hỏi: "Có phải A Linh đã nói như vậy không?"