Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 54
Cập nhật lúc: 2024-10-09 09:04:42
Lượt xem: 6
“Lâm đạo hữu! Cổ đạo hữu! Các ngươi là trưởng đệ tử của Vân Cửu Phong, nhất định phải đòi lại cho chúng ta!”
Khanh Linh hơi kinh ngạc, tại sao bọn người Lâm Ngân Chi cũng tới đây? Không phải chỉ mới chốc lát thôi sao?
Có Ma tộc hô lên: “Khố Di hộ pháp, tình huống không đúng."
Khố Di cũng thấy được, một Quỷ Chủ còn thêm một Cố Vọng là quá sức chịu đựng của bọn họ, nếu còn thêm đám Tiên Môn...bọn họ chỉ có thể bỏ của chạy lấy người mà thôi.
Khố Di nhanh chóng quyết định: “Rút !”
Ma tộc nói chạy liền chạy, một chút do dự cũng không có.
Khanh Linh vừa muốn động thủ, tay đã bị sự lạnh lẽo bao phủ: “Giữ sức đi."
Sự lạnh lẽo kia chợt thoáng qua rồi biến mất, Cố Vọng không biết đứng lên từ khi nào, hắn đứng ở phía sau nàng.
Khanh Linh quay đầu, nhìn về phía Cố Vọng.
Ánh mắt Cố Vọng lại nhìn đám người Lâm Ngân Chi.
Lâm Ngân Chi đứng xa xa đối mặt với Cố Vọng, những vết m.á.u trên mặt Cố Vọng càng khiến hắn thêm phần ma mị, hắn chầm chậm cất tiếng: “Rất nguy hiểm."
Khanh Linh:…… Ân ?
Lúc ta và Ma tộc đánh nhau sao ngươi không nói nguy hiểm?
Lâm Ngân Chi nhìn Cố Vọng, lạnh lùng nói: “Ma khí của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/54.html.]
Khanh Linh ngầm phát hiện, hơi thở Cố Vọng lúc này giống như lại không ổn, hắn giương môi, giọng điệu vô cùng khiêu khích: “Đúng vậy."
Lâm Ngân Chi nắm kiếm đi tới phía trước: “Ta nói rồi, nếu ngươi nhập ma, ta sẽ tự mình gi.ế.c ngươi."
Nga
Đáy mắt Cố Vọng nháy mắt hiện lên một màu đỏ tươi, Phật châu trên đầu ngón tay hắn đảo quanh: “Đến đây."
Khanh Linh nhìn vết thương của hắn, quanh thân hắn đều là m.á.u, nhất định cũng có m.á.u của hắn.
Lâm Ngân Chi hiện tại tuyệt đối không thể để yên cho Cố Vọng.
Khanh Linh đi tới phía trước một bước, động tác che chở cho hắn, sắc mặt hơi nghiêm trọng: “Ta cũng từng nói, ta sẽ không để hắn nhập ma."
Lâm Ngân Chi và Cố Vọng đều im lặng, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.
Người đánh vỡ sự im lặng chính là Cố Vọng, giống như thứ Khanh Linh nói là một chuyện cười, Cố Vọng nghe xong liền rũ mắt cười lên tiếng.
Giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn, tiếng cười không ngừng vang lên từ trong cổ họng, quanh quẩn ở bên tai người khác, dường như vừa mê hoặc, động lòng lại nguy hiểm.
Hắn chậm rãi quay đầu, lập tức nhìn thấy trên cánh tay Khanh Linh bị Phật châu của hắn làm bị thương, Phật châu là thánh vật, Quỷ Tu bị đánh trúng lại không hề rên một tiếng.
Cố Vọng nói: “Không nên quá tam ba bận, Tiểu Quỷ Chủ."
Hắn giơ tay chạm vào vết thương của Khanh Linh: “Lần thứ ba."
Khanh Linh vốn dĩ không để ý lắm, nhưng sau khi bị chạm vào, nàng mới nhận ra là mình cũng đau. Nàng nhíu mày lại.
“Không để ta nhập ma?” Cố Vọng nhếch môi, đáy mắt là một màu đỏ tươi rõ rệt.
Hắn thấp giọng, nguy hiểm hỏi, “Dựa vào cái gì?”