Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 519
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:20:36
Lượt xem: 3
Khanh Linh nhìn xung quanh một vòng, trước đây Cố Vọng đều ngủ trong quan tài, nàng ngủ trên quỷ khí.
Nhưng lúc ấy hai người còn thẳng thắn vô tư, ít nhất nàng đúng là như vậy.
Bây giờ vừa nghĩ đến, có thế nào cũng thấy có chút ngượng ngùng.
Hay là đục một cái động ở bên cạnh nhỉ, làm cho Cố Vọng một phòng ngủ gì đó.
Nhìn thấy Tiểu Kim Uyên ở đây, lại nhìn lại hai người họ, Khanh Linh đại khái đã biết hai người này dường như vẫn luôn ở đây.
Cố Vọng vẫn luôn ở Cấm Nhai của nàng.
Nàng quay đầu nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng đang chống cằm nhìn nàng: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao?”
Khanh Linh nhìn cái quan tài bằng đá kia, cực kỳ tự giác trải một đám quỷ khí làm giường cho mình, nhỏ giọng nói: “Ngày mai ta đục một cái động ở bên cạnh cho ngươi.”
Con ngươi của Cố Vọng lấp lóe, chậm rãi đứng lên đi đến bên cạnh nàng: “Không đuổi ta đi sao?”
Khanh Linh sửng sốt, giống như lựa chọn này không hề xuất hiện trong suy nghĩ của nàng.
Nàng chớp mắt mấy cái: “Vậy ngươi cần phải rời đi sao?”
Cố Vọng cười, đầu ngón tay xẹt qua đám quỷ khí đen nhánh: “Không đi.”
Khanh Linh hơi sợ hắn sẽ đột nhiên hỏi: Vì sao nàng không đuổi ta đi?
Nàng không biết phải trả lời ra sao.
Cũng may Cố Vọng không truy hỏi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/519.html.]
Khanh Linh tự mình trải giường xong, tranh thủ leo lên: “Ngủ ngon.”
Lửa ma trơi xung quanh nghe được tiếng này lập tức tự động tắt.
Cố Vọng ở trong bóng tối quan sát nàng, sau một hồi cũng nói tiếng ngủ ngon.
Khanh Linh nghe tiếng động hắn chui vào quan tài bằng đá, lúc này mới nhắm mắt lại thấp thỏm không yên.
Nàng đã lâu chưa từng được ngủ ngon giấc, vốn tưởng rằng ngày đầu mình trở về cũng sẽ ngủ không ngon, dù sao nàng vẫn còn rất nhiều suy nghĩ chưa sắp xếp rõ ràng, nhưng không biết vì sao, vừa mới nằm xuống không bao lâu, cơn buồn ngủ bỗng dưng kéo tới khiến nàng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã qua bao lâu, người vốn nằm trong quan tài bằng đá bỗng đứng bên cạnh nàng.
Cố Vọng cúi người, lần này hắn không tận lực duy trì khoảng cách giống như trước đó nữa.
Hắn gần như tham lam chôn mặt mình vào cổ Khanh Linh, hít một hơi thật sâu, cũng không sợ nàng tỉnh dậy.
Hắn rất muốn hỏi vì sao Khanh Linh không đuổi mình đi, nhưng lại không dám, bởi vì người này không hề yêu hắn.
Hắn không thể nghe, sợ nghe xong sẽ điên mất.
Không phải là mơ, cũng không phải ảo giác, nàng thật sự đã quay trở về.
Cố Vọng vốn tưởng mình chỉ cần nàng xuất hiện, chỉ cần nàng xuất hiện là được, nhưng lúc nhìn thấy nàng hắn mới hiểu ra, thì ra mình vẫn có lòng tham.
Nga
Hắn sợ lại ép nàng rời đi, nhưng lại không khống chế nổi chút lòng tham chiếm hữu ngang ngược ở đáy lòng.
Hắn là ma quỷ, ma quỷ tùy tâm sở dục, khắc chế với hắn mà nói chính là chê cười.
Cố Vọng vùi đầu vào vai nàng nặng nề gọi một tiếng, dán sát vào cần cổ trắng trẻo mảnh khảnh của nàng: “A Linh…”
“Đây là nàng chọn đấy nhé.”