Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 497
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:59:42
Lượt xem: 4
Tạm thời ngay cả Khanh Linh cũng không phân biệt rõ đến cùng ai mới là nhân vật chính.
Nếu như nàng đã sửa lại những tình tiết kia, thế lẽ nào mấy thứ sửa lại đều vô dụng sao?
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, ngày đó Chủ Thần đã từng nhắc qua với nàng:
“Đáng tiếc, sao cô lại không sửa kết cục luôn chứ?”
Chẳng lẽ cái này cũng muốn nàng sửa ư?
Mắt thấy hai người đánh nhau tới tấp ở trên khe nứt kỳ dị, nếu như khe nứt kỳ dị thật sự bị mở ra, lại kết hợp chung với Hải Lâm Uyên, vậy thì Ma vật sẽ lập tức phân tán ra ngoài, tàn phá thế giới.
Đến lúc đó thế giới này sẽ sinh linh đồ thán.
Cộng thêm mấy năm gần đây Cố Vọng đã tạo nghiệt ở Ma Giới, cả Ma Tộc sẽ xâm nhập vào thế gian, những Tiên Môn thế gia đó cơ bản không trông chừng được.
Cố Vọng muốn thế giới này trầm luân cùng hắn.
Khanh Linh ngước mắt nhìn hai người ở không trung, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh.
“Nhưng ngài còn chưa nói cho ta biết, phải ngăn cản bằng cách nào đây?”
“Đương nhiên là ngăn Cố Vọng lại rồi.” Chủ Thần thật sự đang nghe nàng nói, giọng nói nhanh chóng vang lên: “Cô xem, khe nứt kỳ dị này ngoài Ma vật ra còn có oán linh.”
“Đó là Ma chủ các thời đại đã chết ở trong này.”
“Mà cô là Quỷ chủ, đây không phải thứ cô am hiểu nhất sao?”
“Gi.ế.t ngược lại Cố Vọng đi.” Chủ Thần nói: “Dù sao hắn bây giờ chỉ là một nhân vật trong trang giấy thôi, cũng không phải hắn đã thức tỉnh ý thức của hiện tại.”
Khanh Linh ngạc nhiên.
Thế nhưng Tiểu Cố Vọng lúc ở Vô Trần Sơn rõ ràng là có ký ức của Cố Vọng, chẳng lẽ ở đây lại không có ký ức sao? Hay là Chủ Thần không biết?
Khanh Linh trầm mặc hồi lâu, nhìn Cố Vọng đang bị Ma vật vây quanh.
Hắn lau vệt máu trên khóe miệng, giống như cực kỳ hài lòng, sau đó cất tiếng cười: “Không phải ta muốn gi.ế.t ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/497.html.]
Hắn chậm rãi nói: “Ta là muốn ch.ế.t cùng ngươi.”
Nga
“Thử không? Xem thử chúng ta ai sẽ chết trước.”
Trong đầu Khanh Linh chỉ có một ý niệm: Cố Vọng điên rồi ?
“Sao hả?” Chủ Thần từ từ nói: “Nếu như không ra tay thì thật sự sẽ không còn cơ hội nữa đấy.”
Khanh Linh trợn mắt lên nhìn: “Nhưng tôi đổi nội dung kịch bản không phải vì muốn cứu hắn sao?”
Chủ Thần ngẩn người: “Cái gì?”
Khanh Linh lẩm bẩm: “Lần nào tôi cũng vì muốn cứu hắn, vì sao bây giờ phải gi.ế.t hắn?”
Lần đầu tiên nàng muốn cứu Cố Vọng, giống như muốn cứu giúp bản thân yếu đuối không có cách nào phản kháng trước kia.
Lần thứ hai…
Khanh Linh đã không thể phân rõ được, mình ở lần thứ hai là đang muốn cái gì.
Cố Vọng vẫn là Cố Vọng, hắn ở đây và một hắn khác đều giống nhau.
Chủ Thần lấy lại tinh thần, cười nói: “Nói đúng lắm.”
“Vẫn còn một cách nữa, cô cảm hóa hắn được không?” Ông ta nói xong, cười càng vui vẻ hơn: “Hoặc là dùng hồn phách của cô ngăn cản những oán linh muốn xông ra ngoài, chỉ có như vậy thì những Ma vật này mới không thể mạnh mẽ lao ra.”
Ông ta nói xong, lại giống như động viên nói: “Cho dù là cách nào, chỉ cần thành công là được rồi. Ngoan, ta ở tổng cục chờ cô chiến thắng trở về.”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên ắng trở lại.
“Ào” một tiếng, nham thạch nóng chảy sắp tràn ra ngoài, hòa tan băng tuyết xung quanh khe nứt kỳ dị.
Tiếng sấm gầm tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Gi.ế.t Cố Vọng…