Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 490
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:52:21
Lượt xem: 1
Nhưng nàng hơi khó chịu, giống như những thứ cô đã làm trước đây đều không có ý nghĩa gì, nàng không cứu được Cố Vọng.
Hình như cũng không cứu được chính mình, như bị thứ nước sông lạnh băng đó bao phủ.
Nàng gần như không thể tiếp nhận rụt bả vai lại.
Cố Vọng thấy sắc mặt nàng tái hơn một chút, ấn đường nhíu lại: “A Linh…”
Khanh Linh cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Ta đã từng hỏi ngươi.”
Nàng đã từng hỏi hắn có muốn nhập ma không.
Nga
Rõ ràng hắn nói không muốn, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn lại lừa gạt cô.
Đồng tử Cố Vọng hơi đông lại.
“Sao ngươi lại…” Khanh Linh khẽ thở dài một hơi: “Sao cứ luôn gạt ta.”
Nghe vậy, Cố Vọng đang muốn lên tiếng, lại phát hiện mình dường như không có cách nào phản bác.
Hắn… thật sự vẫn luôn lừa gạt nàng sao?
Lời nói của Chủ Thần giống như một cây kim, đột ngột ghim vào trong đầu của hắn: “Ngay cả nàng muốn cái gì ngươi cũng không biết.”
“Nàng vì bản thân mà cố gắng như vậy, vì ngươi mà nỗ lực đến thế.”
Đầu ngón tay Cố Vọng khép lại rồi thả ra, cuối cùng hắn chậm rãi giơ tay lên, muốn chạm vào Khanh Linh nhưng lại bị nàng né tránh.
“Xin…” Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Cố Vọng mạnh mẽ chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/490.html.]
Hắn im lặng mỉm cười, bây giờ thậm chí ngay cả lời xin lỗi hắn cũng không dám nói, nói rồi không biết liệu A Linh của hắn có nhớ tới chút khoảng cách nguy hiểm kia không, rồi lại lần nữa đưa hắn về điểm xuất phát.
Sự thật là nàng đã rời đi một lần rồi.
Một lát sau, Cố Vọng thu tay lại, khẽ liếm môi dịu dàng nói: “Sau này sẽ không.”
Hắn sợ Khanh Linh không nghe thấy, lặp lại lần nữa: “A Linh, sau này sẽ không như vậy nữa, nàng muốn biết chuyện gì ta cũng nói cho nàng biết.”
Khanh Linh quay đầu nhìn hắn: “Nhưng ngươi đã lừa dối rất nhiều lần.”
“Ta đã không muốn biết gì nữa.”
Lòng Cố Vọng bỗng dưng trĩu nặng, hắn hơi ngước mắt, màu đỏ trong con ngươi còn chưa rút đi gần như muốn thiêu đốt Khanh Linh.
Lúc này hắn rõ ràng không có sự đáng sợ như khi nhập ma, nhưng Khanh Linh vẫn cảm nhận được chỉ có hơn chứ không hề kém khi đó.
“Có.” Trong giọng điệu hắn nhiều hơn một chút cố chấp: “Nàng có mà.”
“Nàng thử nghĩ lại đi, nhất định có.”
Khanh Linh bỗng cảm thấy hốt hoảng, đúng thật là có.
Mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên nghĩ đến, sau này Cố Vọng sẽ ra sao, cuộc sống liệu có tốt hơn không, không cần phải chịu uy hiếp nữa.
Sau khi nhìn thấy hắn, những ý niệm trong đầu này cũng đã biến mất.
Trong tầm mắt đã xuất hiện người này, dường như cái gì cũng không nhớ nổi.
Ánh mắt của Cố Vọng rất có tính áp bức, như thể phải nghe được chút gì đó từ miệng nàng.
Nhưng Khanh Linh lại không nói thêm gì nữa.