Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 487
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:48:40
Lượt xem: 2
Những lời này là nàng đã nói lúc mới gặp Cố Vọng, cảm thấy hai người có duyên.
Bây giờ nàng hơi mờ mịt, tạm thời không phân biệt rõ đây rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng Cố Vọng dường như cũng không định cho nàng cơ hội, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn về một hướng, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ nàng thực sự cho rằng ta không phá hủy được nơi này sao?”
Khanh Linh còn chưa kịp nhận ra hắn như vậy là có ý gì, lại nghe được giọng nói Chủ Thần vang lên trong hư không: “Ngươi đương nhiên có khả năng này.”
Cố Vọng cong môi cười, không trả lời.
Khanh Linh: “…”
Sao lại thế này? Sao Chủ Thần cũng ở đây?
Chờ một chút, tình huống này, Chủ Thần không thể nào không biết thân phận của Cố Vọng, hắn đang nói chuyện với Chủ Thần, vậy người này là Cố Vọng thật, không phải ảo giác của nàng.
Nàng vô thức liếc nhìn về phía hư không.
Chủ Thần nói: “Tiểu Khanh Linh, cô lại vì hắn giấu ta một chuyện.”
Khanh Linh mím môi: “Tôi…”
Cố Vọng nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến ngươi, ngươi còn cần nơi này nữa không.”
“Đương nhiên cần.” Chủ Thần cười nói: “Nhưng trước khi thả các ngươi ra, ta vẫn còn một chuyện rất tò mò.”
Ông ta vừa nói dứt lời.
Khanh Linh rõ ràng trông thấy biểu cảm trên mặt Cố Vọng thay đổi.
Nga
Trong lòng nàng căng thẳng, đi qua đó, đừng có biến mọi cố gắng trước đây của mình thành phế thải chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/487.html.]
Nàng đi đến trước mặt Cố Vọng, nhìn vẻ mặt đột nhiên u ám của hắn, gọi một tiếng: “Cố Vọng?”
Chủ Thần cười, thở dài nói: “Ta muốn xem thử, thứ ngươi sợ hãi là gì.”
Khanh Linh: “?”
“Tiểu Khanh Linh cũng xem đi.”
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, trước mặt lập tức xuất hiện một màn sáng thật lớn.
Mà thứ hiện ra trước nhất là một bàn tay.
Đây là… thứ mà Cố Vọng sợ hãi sao? Không phải là nhập ma hay khe nứt kỳ dị gì đó à?
Khanh Linh càng nhìn càng cảm thấy bàn tay kia quen mắt, đầu ngón tay cô khẽ động, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ của bàn tay kia nhẹ nhàng hợp lại.
“Nếu như bây giờ kỳ vọng của ta dành cho ngươi nhiều cỡ này, như vậy mỗi lần ngươi nói xin lỗi sẽ ít đi nhiêu đây.”
“Sau khi tới đây, ta sẽ không đối xử tốt với ngươi nữa.”
Trong mắt Khanh Linh lại nhiều thêm chút mờ mịt, đây là thứ gì?
Đây không phải là những lời nàng đã từng nói sao?
Ngay cả Chủ Thần bên kia cũng rơi vào im lặng.
Ngay sau đó, hình ảnh lại thay đổi, chuyển sang ngày đó ở trước khe nứt kỳ dị.
Trong khoảnh khắc Khanh Linh rời đi kia, nàng biến mất ở trong lồng ngực Cố Vọng: “Hy vọng sau này ngươi luôn bình an suôn sẻ.”