Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 481
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:41:20
Lượt xem: 1
Lúc này Khanh Linh đang ngồi trên ghế nhớ lại từng điều lệ của tổng cục, nhưng mỗi khi viết xong một điều, trước mắt cứ bất giác hiện lên những cảnh tượng khác.
Tay nàng gắt gao nắm chặt bút trong tay, mồ hôi lạnh ứa ra.
Những chuyện cũ đã sớm lãng quên lại hiện lên từng cảnh trước mắt.
Viện phúc lợi ở một trấn nhỏ không lớn, thậm chí có chưa đến mấy đứa trẻ.
Toàn bộ công việc của viện phúc lợi cũng chỉ có một mình viện trưởng đảm nhiệm, viện trưởng cũng đã già, không có người nối nghiệp, tâm nguyện duy nhất là mỗi một đứa trẻ trong viện đều có thể tìm được gia đình gửi nuôi phù hợp với mình.
Chỉ có Khanh Linh là nhỏ nhất, viện trưởng nói, nàng bị vứt bỏ ở cổng viện phúc lợi, bệnh tật không dứt, so với những đứa nhỏ cùng tuổi mà nói, dù được coi như xinh đẹp nhưng lại kém một thân thể khỏe mạnh.
Khanh Linh có chút hốt hoảng, dường như lại nhìn thấy những gương mặt tươi cười mờ ảo trước mặt: “Không phải mày là một đứa không ai cần sao?”
“Đừng ăn nữa, có ăn thế nào cũng ốm yếu thôi, chẳng ai cần mày đâu.”
Tay khẽ run rẩy hai cái, Khanh Linh mạnh mẽ kéo lại tinh thần, lần nữa viết xuống.
Nhưng vừa mới viết xong một dòng, lần này trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng khác, đó là cảnh nàng từng thấy trong mộng.
Viện trưởng dẫn nàng đến trước mặt một nam một nữ ở cổng viện phúc lợi, vui vẻ ra mặt nói: “Tiểu Ngũ, sau này con có bố mẹ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/481.html.]
Nàng là đứa trẻ thứ năm trong viện, cũng là đứa được nhận nuôi cuối cùng.
Người mẹ kia nhìn nàng một chút, miễn cưỡng nói: “Trông cũng khá ngoan ngoãn đấy.”
Viện trưởng cũng nói: “Tính tình của đứa bé này cũng tốt, không tranh không cãi, hai người chắc chắn sẽ thích.”
Nga
Khanh Linh muốn cười nhưng lại cười không nổi, nhưng hẳn lúc đó nàngđã mỉm cười, vì nàng đã có một gia đình.
Gia đình kia không tính là giàu có, chỉ là một gia đình bình thường trên trấn.
Phòng của nàng rất nhỏ nhưng Khanh Linh lại rất thỏa mãn, nàng có giường riêng của mình, sau này cũng sẽ không ai giành ăn với nàng, hơn nữa, nàng... có bố mẹ.
Khanh Linh mấp máy môi, tầm mắt có chút mơ hồ.
Nàng nghe thấy bản thân lúc còn nhỏ đang gọi bố mẹ, nhưng hai người này lại không phản ứng, chỉ thờ ơ nhìn nàng: “Đến đây, sờ thử xem.”
Nàng như một cái đồng hồ báo thức, mỗi ngày đều bị người mẹ kéo đến trước mặt bà ta, sờ vào bụng của bà ta.
Bọn họ nói, đây là cần có một chút khí trẻ con truyền vào bụng bà ta, như vậy bà ta mới có thể sinh ra cục cưng.