Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 474

Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:34:00
Lượt xem: 3

Khanh Linh im lặng, chuyện này sao có thể do hắn quyết định được chứ.

Hơn nữa, một khi Chủ Thần nói muốn xóa đi trí nhớ của hắn, nói không chừng ngay cả bản thân mình hắn cũng sẽ quên.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Khanh Linh hơi nhúc nhích.

Điều mà nàng luôn mong muốn là Cố Vọng phải quên nàng đi, nhưng lúc này nghĩ lại, bản thân nàng như thể sắp tan biến, lần này chính là biến mất thật sự.

Hắn cũng sẽ không tiếp tục như lời hắn nói, nhớ nàng ngàn năm vạn năm.

Thế thì cái thẻ xăm kia sẽ ra sao?

Khanh Linh suy nghĩ vu vơ: Sớm biết như vậy đã mang về đây.

Cố Vọng nhận ra nàng không tập trung, bèn véo nhẹ đầu ngón tay của nàng một cái, cười nói: “Nếu đã muốn đưa nàng đi, đương nhiên sẽ có cách để đưa đi.”

Khanh Linh im lặng nhìn hắn, thật ra nàng hơi tò mò hắn sẽ đưa nàng đi bằng cách nào.

Nhưng nàng lại không hỏi ra.

“Nếu như nàng không muốn.” Cố Vọng chậm rãi nói: “Thì ta sẽ nhai nuốt nàng, chân chín dung nhập nàng vào trong xương máu, như vậy nàng sẽ không chạy thoát được nữa, cùng ta rời khỏi chỗ này.”

Khanh Linh: “…”

Hai mắt nàng trợn to.

Cố Vọng “ha” một cái, bật cười thành tiếng, ấn nhẹ vào mắt nàng, nửa thật nửa giả nói: “Nên tốt nhất là A Linh tự nguyện đi theo ta đi.”

Giờ Khanh Linh mới hiểu, ra là hắn đang gạt mình, đều là do dáng vẻ điên cuồng mà thế giới bên kia thiết lập cho Cố Vọng trước đó, khiến cho nàng cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Nàng kéo tay Cố Vọng xuống, có chút dở khóc dở cười, quay người rời đi.

Nga

Cố Vọng cảm thấy mới lạ, đi theo sau lưng nàng: “Vừa rồi A Linh mới mỉm cười đúng không?”

Khanh Linh im lặng căng khóe miệng, cười sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/474.html.]

Hình như là vậy, nàng chỉ đang cảm thấy Cố Vọng suy nghĩ viễn vông thôi.

Nàng nhẹ giọng thở dài, nói: “Ta sẽ không rời đi với ngươi đâu.”

Ý cười trên mặt Cố Vọng chưa hề thu lại, nhưng đáy mắt đã không còn ý cười nữa, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không?”

Nói xong, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về một hướng, ánh mắt thâm thúy.

Bên kia, Chủ Thần đang chăm chú xem kịch đột nhiên ngồi lại ngay ngắn, hơi trầm ngâm: “Hắn phát hiện ra ta rồi sao?”

Người máy ngồi bên cạnh gật đầu: “Hơn phân nửa là vậy.”

“Nhạy bén thế cơ à.” Chủ Thần bóc một nắm bắp rang bỏ vào miệng, hừ cười: “Thì đã sao.”

“Ngươi đoán thử xem hắn sẽ đưa Tiểu Khanh Linh đi bằng cách nào?”

Người máy lắc đầu: “Không biết.”

“Nhưng dựa theo số liệu phân tích, cảm xúc của người này không quá ổn định, số liệu bạo động rất lớn, tựa như muốn phá hủy tổng cục, hoặc là… phá hủy ngài.”

Chủ Thần cười ha ha: “Thú vị.”

“Cược một túi que cay.” Ông ta nói, “Cho dù Cố Vọng có phá hủy nơi này thì hắn cũng không thể đưa Tiểu Khanh Linh đi được.”

Người máy: “…”

Sao người này nghe tổng cục bị phá hủy lại vui vẻ như vậy chứ?

“Tiểu Khanh Linh nhìn thì thấy nhu nhược, nhưng cho dù là ai cũng không thể ép buộc cô ấy làm những chuyện mà cô ấy không thích.” Chủ Thần nhìn tư liệu về Khanh Linh trong tay, cười nói: “Có lẽ là bởi vì trước kia phải nén giận quá nhiều, nên bây giờ đứa nhỏ này còn quật cường hơn bất kỳ ai.”

Chủ Thần tràn đầy phấn khởi suy đoán: “Lại cược một túi nữa, cậu ngươi xem cô ấy và Cố Vọng, ai sẽ cúi đầu trước?”

“Ta cá là Cố Vọng.”

Người máy: “…”.

Loading...