Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 457
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:19:48
Lượt xem: 0
Cố Vọng bỗng nhiên cúi đầu, nặng nề cười ra tiếng, lập tức bẻ thẻ xăm trong tay thành hai khúc ném xuống đất, tiếp đó bay về phía khe nứt kỳ dị.
Tống Đoan nhìn thẻ xăm trên mặt đất: “Thứ này không phải là của Khanh Linh sao?”
Thẻ xăm của Vô Trần Sơn đều là loại có một không hai, chỉ cần xin xăm thì phía trên sẽ được đánh dấu cá nhân, cho nên có thể nhận ra.
Bước chân của Cố Vọng đột nhiên dừng lại, quay đầu qua.
Nga
Tống Đoan đang định khom lưng nhặt đồ dưới đất lên, tay lại bị một viên Phật châu bắn trúng hất ra, Cố Vọng không hề nhúc nhích, lại lạnh giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Tống Đoan bị đau rụt tay lại: “Ta và nàng ấy cùng đi xin xăm, nàng ấy còn nói đây là lần đầu tiên nàng ấy có được vận khí tốt như thế.”
Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên Tống Đoan nhớ rất kỹ.
“Lần đầu tiên…”
Thật ra những lời Khanh Linh nói trước khi rời đi rất mờ mịt, Cố Vọng nghe không được rõ lắm, thì ra nàng nói lần đầu tiên chính là cái này.
Đầu ngón tay đang siết lại của Cố Vọng nới lỏng, cuối cùng lại lần nữa xoay người, chậm rãi nhặt thẻ xăm đã bị mình ném xuống đất lên.
Trong lòng Tống Đoan càng thêm ngạc nhiên: “Cái này là của Khanh Linh mà, vừa rồi người rơi vào…”
Cũng là Khanh Linh!
Hắn không dám tin nhìn về phía khe nứt kỳ dị, Khanh Linh lợi hại như vậy, sao có thể rơi vào đó được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/457.html.]
“Cố huynh, nàng…”
Còn chưa kịp hỏi xong đã thấy một người từ bên cạnh đi tới, mặt mày Lâm Ngân Chi lạnh xuống, y nhìn chằm chằm về phía Cố Vọng, gằn từng câu từng chữ: “Nàng ấy đâu rồi?”
Cố Vọng không lên tiếng.
Đáy lòng Lâm Ngân Chi bỗng có một dự cảm chẳng lành, y trầm giọng hỏi lại một lần nữa: “Ta hỏi nàng ấy đi đâu rồi!”
Sau một hồi lâu mi mắt Cố Vọng mới khẽ d.a.o động, hắn căng khóe môi, có làm sao cũng không cười nổi: “Sao ta biết được.”
Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Sao hắn biết được chứ?
Người này có bao nhiêu tiêu sái, có bao nhiêu dứt khoát, từ đầu đến cuối chưa từng nói với hắn một câu, nói đi là có thể đi ngay, bỏ lại một mình hắn ở nơi này.
Ngay từ đầu đã là như thế, vì sao còn phải xuất hiện.
Cố Vọng nắm chặt thẻ xăm trong tay, gần như muốn khảm thẻ xăm kia vào trong máu thịt của mình.
“Ngươi không biết ư?”
Lâm Ngân Chi đ.â.m một kiếm tới, Cố vọng không né cũng không tránh, giống như không biết đau đớn, ngay cả mắt không chớp lấy một cái.
Kiếm kia xuyên thẳng qua bả vai hắn.