Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 450
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:30:06
Lượt xem: 2
Khanh Linh nào quan tâm đến Ma Giới gì.
Ninh Khiêu đưa mắt nhìn hai người đang đánh nhau túi bụi, thấy Khanh Linh lẻ loi một mình, lập tức lao thẳng đến Khanh Linh.
Nhưng Khanh Linh còn chưa kịp ra tay đã thấy một viên Phật châu xuyên thẳng qua chỗ nàng, đánh trúng vào Ninh Khiêu đang ở phía đối diện.
Một bóng dáng màu đỏ lướt qua Khanh Linh, chắn trước mặt nàng.
Khanh Linh phát hiện, lúc này luồng ma khí ở trên người Cố Vọng đã không đèn nén được nữa, nàng mấp máy môi: “Cố Vọng.”
Cố Vọng quay đầu, cặp mắt kia nhìn thẳng vào Khanh Linh, không hề tức giận, ngược lại có vẻ rất bình thản, hắn hơi nhếch môi: “Nàng đến rồi.”
Khanh Linh gật đầu.
Ninh Khiêu cũng không biết vì sao Cố Vọng lại chú ý đến động tĩnh bên này, lúc này ngay cả Lâm Ngân Chi cũng đang dõi theo hắn ta, xem ra bây giờ mục tiêu chung của hai người này chính là mình, cơ bản không còn dáng vẻ đánh nhau khó bỏ như vừa rồi nữa.
“Cố Vọng!” Hắn ta không thể nhịn được nữa: “Đến cùng ngươi muốn làm gì!”
Cố Vọng hơi mất kiên nhẫn, hắn liếc mắt nhìn Khanh Linh như thể có chuyện muốn nói, nhưng vẫn nhịn lại trước, quay đầu nói với Ninh Khiêu: “Đến giúp ngươi một phen thôi, ngươi gấp cái gì!”
Hắn giơ tay lên, một viên Phật châu tản ra ánh sáng màu vàng kim đánh vào người Ninh Khiêu, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Giờ của ngươi vẫn chưa tới, đừng hốt hoảng.”
Cố Vọng không giống với Khanh Linh.
Nga
Ma khí của hắn có thể trực tiếp ngăn chặn Ninh Khiêu, Ninh Khiêu lập tức phun ra một ngụm máu, quỳ một gối xuống đất.
Cố Vọng vẫn dáng vẻ hờ hững: “Còn muốn động vào nàng nữa không?”
Hắn xác thực rất mạnh.
Điều Khanh Linh không hiểu chính là, đã như vậy, vì sao trước đó hắn vẫn rơi vào tay Ma Tộc, hơn nữa còn bị thương, rõ ràng ngay cả Ninh Khiêu hắn cũng không sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/450.html.]
Lúc Cố Vọng quay đầu lại, Khanh Linh còn đang xuất thần.
Hắn nhíu mày: “A Linh.”
Khanh Linh bình tĩnh nhìn hắn nói ra suy nghĩ của mình: “Đã như vậy, vì sao trước đây ngươi còn bị thương ở trong tay bọn họ?”
Cố Vọng dừng một chút, mỉm cười: “Bây giờ điều nàng nên quan tâm là cái này sao?”
“Vậy thì ta nên quan tâm đến cái gì đây?”
Cố Vọng không chú ý tới Ninh Khiêu ở sau lưng hắn nữa, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng để những kẻ này vào mắt.
Lúc này, trong mắt hắn chỉ có mỗi Khanh Linh.
Cuối cùng nàng vẫn tới, Cố Vọng lại không biết mình nên vui vẻ hay không.
Cố Vọng cong môi tiến tới gần nàng: “Quan tâm đến chuyện nàng đã đến rồi thì kế tiếp ta sẽ làm gì.”
“A Linh, cuối cùng nàng cũng tới, nàng vẫn còn lo lắng ta.” Hắn chậm rãi chà lau Phật châu dính m.á.u của mình, cười dịu dàng hỏi: “Sau này còn muốn đi theo ta nữa không?”
Không nhắc tới chuyện nàng rời đi, cũng không nhắc tới chuyện khác.
Hắn đi tới trước mặt Khanh Linh, ánh mắt khóa chặt lấy nàng, yêu cầu một câu trả lời.
Trong lòng hai người đều biết rõ đây là đang hỏi chuyện gì.
Khanh Linh cảm thấy dường như hắn đã giao quyền lựa chọn lại cho mình, nhưng đây cũng không phải là một câu hỏi.
Một lát sau, nàng chậm rãi lắc đầu.
“Không.”