Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 448
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:28:26
Lượt xem: 1
Chớp mắt tiếp theo, Cố Vọng lại gọi một tiếng: “Thanh Tả.”
Thanh Tả lập tức đi qua đó, đứng bên cạnh hắn.
Ninh Khiêu nổi giận: “Thanh Tả!”
Thanh Tả rõ ràng là người đứng bên cạnh hắn ta, đã nhiều năm như vậy, không ngờ đã bị Cố Vọng mua chuộc rồi sao? Nhưng không phải linh hồn của hắn ta đã dâng hiến cho mình rồi ư?
Cố Vọng cười nói: “Có biết đây là vì sao không?”
Nga
“Bởi vì con đường để hắn đi đến bên cạnh ngươi đều là do ta trải.”
Ninh Khiêu vừa giận vừa sợ: “Khi đó ngươi mới…”
“Bảy tuổi?” Cố Vọng nghiêng đầu tiếp lời của hắn ta: “Đúng vậy, bảy tuổi, bảy tuổi đã có thể đùa giỡn các ngươi xoay mòng mòng, ngươi không phải phế vật thì là cái gì.”
“Ngươi nói nhảm!” Ninh Khiêu nói: “Vậy vì sao ngươi vẫn bị bắt vào Tam Giới Sơn!”
“Chuyện này à.” Cố Vọng nói, “Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng sợi dây xích cũ nát kia có thể trói buộc được ta sao?”
“Chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.”
Hắn dừng một chút, khẽ cười giễu cợt: “Nếu như không có nàng ấy, lúc này sợ là Ma Cung đã thành một mảnh hoang tàn rồi.”
Bấy giờ Ninh Khiêu mới nhìn lại Cố Vọng, hắn ta tức giận đến mức sắp cắn nát hàm răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/448.html.]
Tiểu súc sinh này, ai mà ngờ mình lại bị hắn dẫn đến khe nứt kỳ dị.
Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn ta đã bố trí!
Lần này Lâm Ngân Chi đến một mình, vừa đến đã chạy tới chỗ Cố Vọng, đương nhiên cũng nghe được những lời Cố Vọng nói vào Truyền Âm Bài.
“Ngươi đang khiêu khích nàng ấy?”
Cố Vọng không trả lời.
Lâm Ngân Chi nhấc kiếm chặn trước mặt Cố Vọng, giọng nói rét lạnh thấu xương: “Ngươi đang toan tính điều gì đây?”
Cố Vọng cười khẽ, quay người nhẹ nhàng hất kiếm của Lâm Ngân Chi ra, đi đến gần y, hời hợt nói: “Đương nhiên là muốn ngươi cũng đi vào, nếm thử tư vị của khe nứt kỳ dị này.”
Lâm Ngân Chi nhíu mày.
“Cùng vạn ma cắn xé gi.ế.t chóc, từng chút từng chút một bị nuốt chửng hoàn toàn.” Cố Vọng cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trải nghiệm một chút sao?”
“Dựa vào cái gì?” Cố Vọng đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Lâm Ngân Chi, rét lạnh nói: “Dựa vào cái gì ngươi chính là kẻ may mắn kia, mà ta lại bị vứt bỏ ở đây?”
Nét mặt Lâm Ngân Chi hiếm khi sa sầm, y cau mày: “Xin lỗi, đây không phải là ý định ban đầu của ta.”
“Xin lỗi?”
Cố Vọng thoáng khựng lại, đột nhiên nhớ ra hình như Tiểu Quỷ Chủ cũng từng nói với hắn như vậy.
Nàng yêu cầu xin lỗi nhưng lại không tha thứ, bởi vì hậu quả tạo thành đã xảy ra rồi.