Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - ..437
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:08:00
Lượt xem: 3
Tiểu Kim Uyên không hề nghĩ ngợi: “Không đồng ý.”
Ai muốn đi theo tên điên kia chứ.
Khanh Linh: “…”
Nga
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Kim Uyên lại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ: “Ngươi hối hận rồi, muốn tiếp nhận hắn đúng không?”
“Không…”
“Vậy cũng không phải không được.” Tiểu Kim Uyên hoàn toàn là dáng vẻ mình đã hy sinh rất nhiều: “Mặc dù hắn hơi cẩu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.”
Khanh Linh có chút ngạc nhiên về điều này, nàng vẫn cho rằng Tiểu Kim Uyên rất chán ghét Cố Vọng.
Tiểu Kim Uyên nhìn biểu cảm giật mình của của nàng, hừ một tiếng: “Ta tốt xấu gì cũng là Thần Mộc, ở trong Thần Cảnh đã từng gặp qua rất nhiều người. So với những kẻ nhìn bề ngoài đạo mạo tử tế nhưng sau lưng lại chất chứa một đống tâm tư, thì kiểu người nhìn qua rất cẩu như Cố Vọng thật ra lại rất chân thực.”
Khanh Linh: “…”
Nàng không nhịn được vân vê ấn đường.
Tiểu Kim Uyên hăng hái nói xong còn ra dáng phân tích: “Với lại, hắn cũng không phải là hoàn toàn không tốt.”
Khanh Linh khẽ nhướng mắt.
Tiểu Kim Uyên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngày đó ta cố ý dẫn dắt ngươi nói ra những lời khích hắn, vậy mà hắn lại không làm gì ta cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/437.html.]
Nó nói xong còn liếc mắt nhìn nàng: “Cũng không làm gì ngươi. Tính ra vẫn có thể nhẫn nhịn đấy.”
Khanh Linh nghĩ thầm: Cái này ngươi nói sai rồi...
“Lúc ở Hoài Thành, hắn đưa cho ta viên Phật châu kia cũng là vì bảo vệ an toàn cho ngươi, kéo ngươi trở về.”
“Nói đến cũng khá chu đáo, ở Đinh U Trạch ngươi trúng độc của Huyễn Linh Xà, hắn còn nhớ rõ ngươi không biết bơi, bảo ta bế ngươi.”
Nói đến đây, nó đưa mắt đánh giá Khanh Linh một vòng: “Thật ra mặc dù hơi cẩu, nhưng trừ khi ngươi tự mình ra tay, những lúc khác gần như hắn không để ngươi phải chịu tổn thương gì.”
Nó cảm thấy bản thân hiểu rất rõ, chậc chậc hai tiếng: “Các ngươi cũng thật là, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.”
“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Lúc ngươi và Cố Vọng ở chung sẽ có nhiều hơn một thứ.”
Khanh Linh đương nhiên không biết những chuyện này, nàng hơi khựng lại, chớp mắt mấy cái, chậm chạp hỏi: “Nhiều thêm thứ gì?”
“Ta cũng không biết.” Tiểu Kim Uyên ăn đồ ăn, suy nghĩ cả buổi, duỗi một cái tay ra biến thành lá cây: “Lấy một ví dụ nhé, lúc không có hắn, ngươi là như vậy, không hề nhúc nhích.”
“Nhưng nếu như có hắn ở đây,” Tiểu Kim Uyên thổi phù phù hai cái, lá cây theo gió lay động: “Hắn tựa như cơn gió này, thổi vào ngươi, ngươi lập tức xao động.”
“Mặc dù là bị động, cũng hơn phân nửa là tức giận, nhưng rõ ràng ngươi có xao động.”
“Hắn dễ dàng ảnh hưởng tới tâm trạng của ngươi.”
Ví dụ này…