Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 424
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:54:59
Lượt xem: 1
Cố Vọng nhìn nàng: “Đã từng hỏi ta, thế thì sao?”
Khanh Linh cụp mắt: “Xin lỗi.”
“Nhưng ta muốn nói với ngươi.” Nàng chân thành nói: “Ngươi đối với ta không chỉ là nhiệm vụ.”
Mi mắt Cố Vọng chợt run rẩy, hắn lập tức nâng cằm nàng lên, giống như muốn bắt lấy chút gì đó có thể nắm giữ trong tay: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh giữ cổ tay hắn lại: “Ta giúp ngươi, không chỉ bởi vì nhiệm vụ, mà còn vì ngươi khác với những người khác.”
Cố Vọng tức đến bật cười: “Còn có người khác nữa cơ à?”
Khanh Linh kéo cổ tay hắn xuống, không muốn hắn giữ cằm mình, sau đó tự nhiên nhìn vào mắt hắn, khẽ gật đầu.
Cố Vọng đè nén cảm xúc, chậm rãi hỏi: “Khác nhau thế nào?”
Có lẽ là lần đầu tiên đọc giới thiệu về hắn, lúc nhìn thấy hắn bị cả thế giới vứt bỏ, Khanh Linh đã cho rằng hắn có sự khác biệt.
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Bởi vì ngươi khác với những gì ta từng biết, cho nên mỗi lần ta đều phải nghiền ngẫm lại ngươi.”
“Thật ra lúc phát hiện ngươi có sự khác biệt, ta đã có thể rời đi.” Khanh Linh nói tiếp: “Nhưng ta không đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/424.html.]
Đầu ngón tay Cố Vọng hơi cuộn lại: “Vì sao?”
Khanh Linh cong mắt mỉm cười: “Bởi vì ta thật lòng hy vọng ngươi có thể tốt lên.”
Cho dù nàng biết bản chất xấu xa bên trong Cố Vọng, biết sự phòng bị lẫn sát ý của hắn đối với mình, nhưng nàng lại không muốn dễ dàng từ bỏ Cố Vọng, cho nên mới có thứ gọi là “điểm mấu chốt” này.
Hắn không nên cứ mãi ‘thân bất do kỷ’*.
(*Thân bất do kỷ: ở đời nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt và ý muốn của người khác, hoặc hoàn cảnh đẩy đưa.)
Cho nên nàng mới ích kỷ che giấu Thư Nhất sự thật rằng có lẽ Cố Vọng cũng là trọng sinh, đời trước hắn khổ quá, đời này cũng nên có một chút suôn sẻ.
Khanh Linh cảm thấy, dù là ai cũng không đáng bị vứt bỏ.
Im lặng hồi lâu, Cố Vọng đột nhiên bật cười thành tiếng, hắn trở tay kéo Khanh Linh lại, cẩn thận siết chặt trong lòng bàn tay, cong môi nói: “Đã như vậy thì ta càng không thể thả ngươi đi được.”
Hắn nâng bàn tay lạnh lẽo của Khanh Linh lên, nhẹ nhàng đặt bên môi hôn khẽ.
Khanh Linh muốn thu tay về, lại bị hắn tăng thêm sức lực giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn dùng môi chạm nhẹ vào đầu ngón tay nàng, nói:“A Linh tốt như vậy, sao ta có thể từ bỏ được.”
Nga
Khanh Linh không rút tay về nữa, nhưng được Cố Vọng đối xử như vậy, nàng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái, đành phải lên tiếng: “Ngươi hiểu lầm.”