Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 415

Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:37:23
Lượt xem: 1

Sự xuất hiện của Khanh Linh khiến Cố Vọng thay đổi rất nhiều, y cũng có thể nhận ra được sự khác biệt của Cố Vọng.

Nhưng điều này còn phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết là Cố Vọng không làm hại Khanh Linh.

Nga

Lâm Ngân Chi vẫn không tránh ra: “Ngươi một lần lại một lần lừa gạt nàng ấy, thật sự cho rằng nàng ấy sẽ không rời đi sao?”

Cố Vọng khẽ mỉm cười: “Nàng ấy sẽ.”

“Cho nên, sao ta có thể để cho nàng ấy rời đi được.”

——

Lúc Khanh Linh tỉnh lại, nàng phát hiện thế giới trước mặt lại lần nữa hóa lớn, nàng nhớ rõ trước khi mình ngất đi là Cố Vọng đã đeo Chuông Ngưng Hồn cho nàng.

Đúng vậy, vào lúc ấy nếu không có Chuông Ngưng Hồn, sợ rằng bản thân nàng sẽ phải lành ít dữ nhiều.

Khanh Linh khẽ thở dài, vừa muốn bò dậy, đột nhiên cảm giác được dưới thân không đúng lắm.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt Cố Vọng phóng to ở ngay trước mắt.

Ánh mắt hắn vẫn là màu đỏ, vẫn chưa phục hồi lại vẻ bình thường.

Thấy Khanh Linh quay đầu lại, Cố Vọng cong môi nói: “Tỉnh ?”

Khanh Linh gật đầu, quan sát sắc mặt bây giờ của hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Cố Vọng mỉm cười: “Lời này không phải nên hỏi ngươi mới đúng sao?”

Tình huống của bản thân thế nào trong lòng Khanh Linh hiểu rất rõ, nàng cảm thấy mình chắc chắn có khả năng kéo Cố Vọng trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/415.html.]

Hơn nữa nàng còn có nhiệm vụ, không thể gãy ở chỗ này.

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”

Dứt lời, nàng đột nhiên phát hiện hoàn cảnh xung quanh không đúng lắm.

Căn phòng này rất lớn, trải đầy lụa đỏ, giống như phòng cưới, nhưng lại không có cảm giác vui vẻ, trái lại khiến cho người khác rất áp lực, chính là màu đỏ thuần của máu.

Không chỉ hoàn cảnh không đúng, nàng cảm thấy bản thân mình cũng không đúng, cảm giác này giống như lúc ở Ma thành, rất thả lỏng.

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Cố Vọng miễn cưỡng đáp: “Dĩ nhiên là chỗ của ta rồi.”

Chỗ của hắn ư?

Vô Trần Sơn sao?

Nhưng trong trí nhớ của Khanh Linh thì Vô Trần Sơn không có chỗ nào như vậy, hay là đang nói đến căn phòng nhỏ của hắn ở Vô Trần Sơn, bên trong có rất nhiều Càn Khôn?

Nàng không nghĩ nhiều nữa mà đứng dậy muốn rời khỏi lòng bàn tay Cố Vọng.

Nhưng nàng vừa mới cử động đã bị hắn ngăn động tác lại.

Khanh Linh ngẩn người, nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Ta muốn đi xuống.”

“Muốn làm gì?” Cố Vọng cười hỏi: “Ta giúp ngươi.”

Khanh Linh không cảm thấy có gì không đúng, bèn nói: “Trở về thực thể.”

“Không vội.” Cố Vọng chậm rãi nói tiếp: “Lúc này người cần phải củng cố hư thể thêm chút nữa.”

Loading...