Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 398
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:03:49
Lượt xem: 1
Tống Đoan: “…”
Hắn thoáng khựng lại: “Các ngươi đây là?”
Nga
Cố Vọng liếc mắt nhìn người ở phía sau hắn.
Tống Đoan lập tức phản ứng lại: “Có phải Thư Linh cô nương cũng bị thương không?”
“Nhanh nhanh nhanh, đến đây để ta xem cho nàng!”
Khanh Linh nhìn lại mình và Cố Vọng.
Bởi vì nàng đang che dù cho Cố Vọng, chỉ cần dù hơi lệch một tí là Cố Vọng sẽ lập tức nhắc nhở nàng, cho nên vì để “chăm sóc” cho hắn, cả người nàng đều rúc vào trong ngực Cố Vọng, khó tránh khỏi có chút thân mật.
“Ta không sao.” nàng nhỏ giọng nói với Cố Vọng: “Để ta xuống đi.”
Cố Vọng thu ánh mắt lại, đặc biệt dễ nói chuyện: “Được.”
Nhưng hắn cũng không lập tức buông Khanh Linh ra, mà vẫn bế nàng qua đó, đặt nàng ngồi lên một chiếc ghế trống.
Còn bản thân hắn thì tiện tay kéo một chiếc ghế dựa khác qua, ngồi xuống bên cạnh Khanh Linh, hệt như không xương lười biếng dựa vào đó đùa nghịch Phật châu của mình.
Tống Đoan cũng tìm một cái ghế đặt Vô Kỳ sau lưng xuống, vừa dò xét mạch đập của hắn vừa nói: “Cố huynh, hôm nay không ngờ bọn ta gặp phải rất nhiều chuyện, còn các ngươi thì sao? Có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Cố Vọng buông thõng mắt, không tiếp lời.
Tống Đoan nghi ngờ nhìn sang, Khanh Linh cũng khẽ kéo y phục của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/398.html.]
Lúc này Cố Vọng mới nhấc mí mắt lên, như vừa mới hoàn hồn lại, thản nhiên nói: “Không có.”
Tống Đoan nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì may quá.”
Hắn nói xong lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, có chút bận tâm: “Nhưng đám người Lâm huynh không phải ở sau lưng bọn ta ư? Sao lúc này vẫn chưa tới nữa?”
Vừa nói xong, hai bóng dáng màu trắng lập tức bay lên tường thành.
Tống Đoan mừng rỡ: “Lâm huynh! Vũ Yên cô nương!”
Cổ Vũ Yên vừa đáp xuống đã thấy hai người ở cách đó không xa, bước chân hơi dừng lại, nhưng chung quy vẫn lo lắng cho đồ đệ của mình hơn, chỉ nhìn Khanh Linh gật nhẹ đầu rồi đi qua: “Sao rồi?”
Tống Đoan thu tay lại, an ủi nàng ta: “Không có việc gì, tiêu hao thể lực thôi.”
Hắn nhìn về phía Lâm Ngân Chi đang đứng yên không hề nhúc nhích, khuyên nhủ: “Ngược lại là Lâm huynh, ngươi mới từ nơi quỷ quái kia đi ra, nhanh nghỉ ngơi chút đi!”
Lâm Ngân Chi không đáp lời mà chỉ nhìn Khanh Linh ở đằng xa, chân mày thoáng nhíu lại.
Khanh Linh cảm thấy lạ lẫm, sao y lại nhìn mình như vậy?
Thế là nàng cũng lẳng lặng nhìn sang.
Đúng lúc này, bả vai đột nhiên cảm giác trĩu nặng, Khanh Linh vừa quay đầu lại đã thấy Cố Vọng nghiêng đầu dựa vào mình, thở dài than: “Đau đầu.”
Mỗi lẫn Cố Vọng kêu đau đầu đều là đòi nàng xoa bóp.