Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 354
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:32:04
Lượt xem: 4
“Hắn…” Khanh Linh không biết nên nói thế nào, Thư Nhất là cấp trên của nàng, nàng chỉ có thể nói: “Hắn là trưởng bối của ta.”
“Trưởng bối?” Cố Vọng cười khẽ hai tiếng, tâm trạng có vẻ tốt lên, ung dung nói: “Đúng vậy, thoạt nhìn cũng khá già rồi.”
Khanh Linh: “…”
Lời này Thư Nhất mà nghe được sợ là sẽ muốn gi.ế.t hắn.
Hai người xuyên qua đám người đi lên phía trước, lúc này mới phát hiện người đang ghi danh sách lại là Lâm Ngân Chi.
Đây là lần đầu tiên trong thí luyện Vân Cửu Phong có mặt đệ tử của Tiên Môn khác, đương nhiên phải cẩn thận một chút.
Trước mặt mọi người, hai người này sẽ không lao vào đánh nhau đó chứ.
Khanh Linh nhìn qua lại giữa hai người, nhưng phát hiện hai người này như không hề quen biết, ai cũng không nhìn đến ai, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không.
Lâm Ngân Chi nhấc tay viết tên Cố Vọng vào danh sách, nói với Cổ Vũ Yên ở bên cạnh: “Phát ngọc bài.”
Bởi vì chuyện ở Đinh U Trạch, lại thêm đêm đó Cố Vọng ra tay với nàng ta ở Nam Sở Môn, lúc này cảm quan của Cố Vũ Yên về Cố Vọng lại càng không tốt.
Nàng ta khắc tên lên ngọc bài, đưa qua: “Trong lần thí luyện này sợ là có rất nhiều nguy hiểm, nghe nói mấy ngày trước Cố đạo hữu có chút không khỏe, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Cố Vọng đón lấy ngọc bài ở đầu ngón tay nàng ta, dùng đầu ngón tay đảo mấy vòng: “Không phải nếu ch.ết. ở bên trong thì có người người sẽ vui hơn sao?”
Cổ Vũ Yên hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Nàng ta vừa định nói gì đó, lại bị Lâm Ngân Chi cắt ngang: “Sư muội.”
Lúc này Cổ Vũ Yên mới rũ mắt xuống, không nói tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/354.html.]
Lâm Ngân Chi lại hỏi: “Không biết sư muội mới đến, tên viết thế nào?”
Nga
Lúc y nói xong lời này, ánh mắt lập tức nhìn về phía Khanh Linh.
“Sư muội mới đến sao?” Cổ Vũ Yên nghe vậy cũng thoáng tò mò, liếc mắt nhìn Khanh Linh: “Đây chính là tiểu đệ tử mà sư bá thu nhận?”
Khanh Linh gật đầu, đón lấy bút mà Lâm Ngân Chi đưa tới, viết tên mình vào danh sách.
Nhìn thấy hai chữ này, Lâm Ngân Chi thu bút lại, ánh mắt lúc này mới quay lại trang giấy, tay còn lại cũng cầm một miếng ngọc bài không lên, tự mình viết xuống tên của Khanh Linh, bấy giờ mới đưa qua.
“Thư Linh sư muội cần phải cất kỹ.”
Nghe vậy, Cổ Vũ Yên không nhịn được nhíu mày.
Sao sư huynh đột nhiên lại vẽ vời thêm chuyện nhỉ, rõ ràng nhiều người như vậy nhưng huynh ấy chưa từng quan tâm đến.
Khanh Linh đón lấy ngọc bài: “Đa tạ.”
Nhưng ngọc bài viết “Thư Linh” này, đối với nàng chắc là không có tác dụng gì cả, dù sao nàng cũng không phải Thư Linh thật sự.
Nàng và Cố Vọng từ Thư Các đi ra, Cố Vọng đột nhiên giơ tay lên: “Ngọc bài.”
Miếng ngọc bài kia vẫn đang ở trong tay Khanh Linh, nàng mở lòng bàn tay ra: “Sao vậy?”
Cố Vọng lấy một viên Phật châu ra, trên Phật châu nứt ra một khe hở, bên trong lộ ra một tiểu kiếm sắc bén.
Sau đó mu bàn tay Khanh Linh đột nhiên bị cảm giác lạnh lẽo bao trùm.
Nàng còn chưa kịp ngạc nhiên, chỉ thấy Cố Vọng nhấc tay mình lên, cầm lấy miếng ngọc bài nọ, dùng tiểu kiếm trên Phật châu viết xuống hai chữ ở mặt khác.
“Khanh Linh.”