Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 351
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:30:32
Lượt xem: 2
Thí luyện năm nay toàn bộ Tiên môn đều tham gia, vì vậy trước khi cảnh thí luyện mở ra, tất cả mọi người đều phải tập hợp lại cùng một chỗ, giành trước danh sách ghi danh, nếu như đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng xử lý ổn thỏa hơn.
Tuy là thí luyện, nhưng cảnh thí luyện mỗi năm mỗi khác nhau, cảnh thí luyện của Vân Cửu Phong là có một không hai.
Trên ngọn núi phía trước Vân Cửu Phong có một ảo cảnh, cảnh này mỗi năm chỉ mở ra một lần, cảnh tượng lần nào cũng không rõ ràng, mức độ nguy hiểm cũng chưa được kiểm tra.
Vì vậy, mọi người đều được lĩnh một miếng ngọc bài, ngọc bài này cũng là vì nghĩ cho an nguy của mọi người.
Sau khi đệ tử tiến vào ảo cảnh gặp phải tình huống nguy hiểm muốn từ bỏ thì sẽ bóp nát ngọc bài này, ảo cảnh sẽ cưỡng chế thi hành truyền tống ra ngoài.
Gần đây Thư Nhất có không ít việc bận, Khanh Linh tự mình đi đến Thư Các đăng ký.
Đi được nửa đường, nàng chợt nghĩ đến Cố Vọng vẫn đang ở trong tiểu viện cũ nát, nếu hôm nay nàng đi Thư Các thì Cố Vọng tới Thanh Lan Viện sẽ không tìm thấy mình, bèn đổi hướng, đi tìm hắn cùng đi.
Đã nhiều ngày nay, chỉ cần Thư Nhất không có ở đây, Cố Vọng sẽ đúng giờ xuất hiện ở Thanh Lan Viện.
Cũng không cần Khanh Linh đi tìm hắn, hắn có thể chờ ở đó cả ngày.
Có khi chẳng nói với nhau câu nào, chỉ lười biếng dựa vào xích đu rồi than thở bị đau đầu, Khanh Linh lại phải mát xa cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/351.html.]
Khanh Linh đứng ở cửa viện, liếc nhìn Cố Vọng đang ở trong tiểu viện, ban ngày ngược lại sáng sủa, nhưng vẫn rách nát như trước.
Hắn mang ghế dựa ra bên ngoài, cong một chân híp mắt phơi nắng, không có vẻ gì là sa sút tinh thần.
Lúc Cố Vọng nhìn thấy Khanh Linh, hắn giơ tay lên che ánh mặt trời, bóng râm dưới lòng bàn tay che mờ ánh mắt hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn cười nói: “Hôm nay A Linh dậy sớm nhỉ.”
Ở trong này nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mỗi ngày Khanh Linh đều ngủ thẳng cẳng đến lúc tự tỉnh dậy, lúc này nghe Cố Vọng nói như vậy, nàng cứ cảm thấy hắn đang nội hàm mình.
“Sao vậy?” Cố Vọng thả tay xuống, tay chống vào một bên thành ghế đỡ đầu: “Mới sớm ra đã đến tìm ta rồi?”
Khanh Linh đến gần trong viện, hỏi: “Ngày mai phải đi thí luyện cảnh, ngươi đi đăng ký ghi danh chưa?”
Cố Vọng duỗi thẳng chân dài, mỉm cười trả lời: “Đúng ha, ta quên mất.”
“Nếu đã như vậy thì đi thôi.” Cuối cùng Cố Vọng cũng đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Khanh Linh, thuận miệng hỏi: “Hôm nay người nọ không đưa ngươi đi à?”
Khanh Linh và hắn cùng nhau đi ra khỏi sân: “Hắn có việc phải làm.”
Nga