Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 350
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:29:30
Lượt xem: 1
Đây vẫn còn là Cố Vọng lúc trước đã đẩy nàng xuống động để dò đường cho hắn ư? Hay là nói… đây là đặc quyền khi làm bằng hữu hắn ?
Khanh Linh nghi ngờ nhìn hắn.
“Sao hả?”
Khanh Linh ăn ngay nói thật: “Ta cảm thấy ngươi hơi thay đổi.”
“Phải không?” Cố Vọng từ chối trả lời, cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy… trở nên tốt hơn hay là xấu hơn?”
Khanh Linh cong mắt nhìn hắn, đưa ra một lời đánh giá phù hợp, khen ngợi: “Trở nên tốt hơn.”
Cố Vọng khẽ cười: “Vậy không phải được rồi sao.”
Khanh Linh lấy điểm tâm hôm qua nàng đã cất trong nhẫn trữ vật ra: “Cái này, nếu ngươi vẫn còn đau thì có thể ăn một chút.”
Mấy thứ hình thù kỳ quái này Cố Vọng chưa từng thấy qua.
Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn mấy món bày trên bàn trong phòng, không cần đoán hắn cũng biết là ai chuẩn bị.
Đáy mắt hắn cất chứa ý cười khó hiểu, nhận lấy mấy thứ kia, dự trữ một ít, lại cầm một miếng bỏ vào miệng.
Sau khi Cố Vọng ăn xong, hắn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tiểu Quỷ Chủ, hơi nheo mắt nói: “Rất ngọt.”
“Vậy ngươi đã đỡ hơn chưa?”
“Ừm.” Cố Vọng ẩn ý nói: “Còn nữa không? Ta giữ lại hết, ngày sau cũng có thể sử dụng.”
Khanh Linh vốn là chuẩn bị cho hắn, cho nên đều đưa hết cho hắn: “Hết rồi.”
Nga
Cố Vọng dừng động tác ăn lại, hỏi nàng: “Chẳng lẽ ngươi không giữ lại chút nào sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/350.html.]
Khanh Linh nghĩ thầm: Về sau ta vẫn còn.
Nàng chỉ nói: “Tạm thời ta không cần.”
“Thế thì hình như hơi ủy khuất ngươi.” Cố Vọng cười khẽ, đưa phần hắn chưa cắn qua nhét vào miệng: “Nào, mở miệng.”
Khanh Linh bất ngờ bị nhét cho một miệng, có chút sững sờ.
“Bây giờ to xác rồi, có vẻ không dễ đút nữa.” Cố Vọng nhớ tới Chuông Ngưng Hồn: “Cái chuông kia vẫn ở trên người ngươi chứ?”
Khanh Linh lập tức đoán ra được hắn muốn làm gì, nàng lấy mấy thứ trong miệng ra, vẫn chưa ăn xong mà mặt đã không cảm xúc trả lời: “Nơi này là Vân Cửu Phong.”
Cố Vọng thấy nàng đột ngột thay đổi vẻ mặt, cười đến lồng n.g.ự.c phập phồng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Tiếc thật đấy.”
Khanh Linh: “…”
Nàng lại nhớ ra gì đó, ăn hết một miệng bánh ngọt kia rồi nói: “Thư Nhất Tiên tôn cũng muốn tha gia thí luyện, đi chung với chúng ta.”
Cố Vọng dường như không hề cảm thấy bất ngờ, hắn đưa tay cầm mấy thứ còn sót lại trong tay Khanh Linh.
Lúc hắn rũ mắt, đáy mắt chợt lóe lên ánh đỏ.
Hắn che giấu sắc thái nguy hiểm trong mắt, ở vị trí mà Khanh Linh đã cắn qua tiếp tục cắn xuống một miếng, cười nói: “Vậy cứ để hắn đi thôi.”
Hắn cong môi: “Ừm, cái này đúng là rất ngọt.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Vọng: Này, ta bây giờ rất hiểu chuyện đấy nhé.