Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 345
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:26:57
Lượt xem: 2
Cố Vọng nhận ra biến hóa của nàng, giống như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị.
Trong con ngươi lóe lên tia âm u, hắn khẽ gật đầu, nhưng mày lại nhíu chặt: “Mấy ngày nay huyết mạch không ổn định, ta ở Vân Cửu Phong cũng không có người quen.”
Nga
“Vừa vặn A Linh cũng ở đây, chi bằng mấy ngày này đi theo ta đi.” Hắn rũ mắt mỉm cười, ở trong hoàn cảnh rách nát này cộng thêm sắc mặt tái nhợt của hắn, không hiểu sao lại có vẻ đáng thương: “Ta không hợp với Lâm Ngân Chi, ngươi cũng biết mà, nếu không sao ta lại ở chỗ này?”
Khanh Linh sửng sốt, Cố Vọng ở chỗ này là vì Lâm Ngân Chi?
Chuyện này… sao lại như vậy?
Khanh Linh suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Được.”
Khanh Linh trở lại Thanh Lan viện, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chấp sự quan đứng ở cửa, có điều sắc mặt hắn dường như không được tốt lắm.
“Đã về rồi à?”
Khanh Linh gật đầu bước đến: “Chấp sự quan.”
Thư Nhất giương mắt cười nói: “Chưa sửa được sao?”
Khanh Linh được nhắc nhở mới bừng tỉnh, hơi phản ứng lại: “Thật xin lỗi, tôi chưa quen lắm.”
Thân phận của chấp sự quan đột nhiên thay đổi, nàng tạm thời không sửa miệng được: “Vậy sau này tôi gọi ngài là Tiên tôn đúng không?”
Thư Nhất mỉm cười: “Nếu cô thích thì gọi ta là Thư Nhất cũng được.”
Khanh Linh lắc đầu: “Không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”
“Ừ.” Thư Nhất thu lại nụ cười: “Hôm nay không cần gọi, mấy ngày nay cô là đồ đệ của ta, gọi ta là sư tôn được rồi.”
“Sư tôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/345.html.]
Lúc này Thư Nhất mới quay người lại: “Ta có chuẩn bị cho cô vài món, ăn chút gì đi đã.”
Khanh Linh cùng hắn đi vào, lúc này mới nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng có bày rất nhiều điểm tâm và bánh ngọt.
“Nguyên liệu ở chỗ này có hạn nên chỉ có thể làm được mấy thứ này, lúc ta ở tổng cục rảnh rỗi không có việc gì đã cùng đầu bếp ở nhà ăn làm.”
Thư Nhất ngồi xuống: “Nếm thử một chút chứ?”
Khanh Linh đứng yên tại chỗ nhìn một bàn thức ăn, tạm thời không biết nói gì, thật lâu sau mới lộ ra chút ý cười, cong mắt nói: “Cảm ơn.”
Mặt mày Thư Nhất hơi thả lỏng: “Ngồi xuống đi.”
Khanh Linh ngồi xuống, đặc biệt chú trọng đến mấy thứ khó ăn ở nơi này: “Quan chấp… Sư tôn, sau này ngài cũng dạy cho tôi đi.”
“Muốn học à?”
Khanh Linh gật đầu.
Giọng Thư Nhất ấm áp nói: “Sau khi trở về tổng cục có thể tìm đầu bếp để học, không lâu nữa chúng ta sẽ trở về.”
Nói cũng đúng.
Sau khi Khanh Linh ăn một miếng, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Tôi có thể cất những thứ này trước không?”
Thư Nhất: “Đương nhiên có thể.”
Khanh Linh lập tức bỏ hết những món còn lại vào trong nhẫn trữ vật.
Không lâu nữa nàng sẽ phải trở về, những thứ này về sau đều có thể ăn.
Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì mấy ngày tới Cố Vọng phải mang theo thứ nước ao kia, cũng đủ vất vả.
Chi bằng chừa lại cho hắn, coi như trước khi nàng đi có thể vì hắn làm vài việc.