Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 312
Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:01:29
Lượt xem: 7
Khanh Linh vốn cho rằng ra khỏi Ma Thành rồi cảm xúc của mình sẽ tốt hơn nhiều, nhưng lúc này bị Cố Vọng nhìn như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy hơi mất bình tĩnh.
Nàng dùng tốc độ cực nhanh liếm môi: “Ta nếm qua rồi, không ngọt.”
Cố Vọng bị phản ứng này của nàng làm khựng lại, sau đó gác cằm lên bả vai nàng cười rộ lên: “Biết đâu khẩu vị của chúng ta không giống nhau thì sao.”
Sao lại không giống được chứ!
Khanh Linh cảm thấy hắn cười đến mức bả vai nàng cũng run theo.
Cố Vọng quay đầu nàng sang: “Nào, để ta nếm thử.”
Mắt thấy hắn sắp sửa chạm đến, đầu óc Khanh Linh trống rỗng, đột nhiên gỡ tay hắn ra, ngửa ra phía sau: “Không được!”
Tay Cố Vọng giữ chặt mặt nàng, cũng không ngờ lúc này cô thật sự to gan như vậy.
Khanh Linh bị mất thăng bằng, lập tức từ trên thân kiếm rơi xuống.
Khanh Linh:!
Nàng vốn tưởng rằng lúc này mình sẽ đi gặp quan chấp sự, nhưng eo tức thì được người ta ôm lấy.
Cố Vọng ôm chặt nàng vào trong ngực, giọng nói lạnh đến phát run: “Ngươi thực sự ngay cả mạng cũng không cần nữa à?”
Khanh Linh lại lần nữa đứng vững, nhích ra sau kéo rộng khoảng cách với hắn: “Là ngươi ép ta.”
Cố Vọng rũ mắt, màu đáy mắt dần dần đậm lên, cuối cùng buông bàn tay đặt bên hông nàng ra.
Khanh Linh còn chưa kịp thở phào đã nghe Cố Vọng nói: “Bỏ đi, dù sao cũng nếm thử rồi.”
Khanh Linh: “?”
Nếm thử cái gì? Sô cô la?
Nàng khẽ chớp mắt, ánh mắt từ từ mờ mịt.
Cố Vọng cong môi: “Ngươi có biết hôm qua ngươi ngủ thiếp đã làm gì ta không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/312.html.]
Khanh Linh ngẩn người: “Làm gì?”
Cố Vọng chỉ vào môi mình, gằn từng chữ: “Nơi này, bị ngươi chiếm đoạt.”
Khanh Linh: “?”
Nga
Nàng ngẩn người: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể nào.” Cố Vọng khẽ nhíu mày: “Không chỉ có thế, ngươi còn cắn một cái.”
Hắn nhích lại gần: “Nè, nhìn đi, không phải ở đây vẫn còn dấu vết của ngươi đó sao?”
Khanh Linh cảm thấy mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng nàng từng có tiền lệ rơi vào ảo giác.
Thế là Khanh Linh nửa tin nửa ngờ tiến tới, cẩn thận quan sát môi Cố Vọng.
Hoàn hảo không chút tổn hại, có dấu vết nào đâu chứ!
Khanh Linh đang muốn mở miệng.
Cố Vọng lại nhếch môi, đột nhiên rầu rĩ nói: “Đứng ngay ngắn lại, chúng ta sắp xuống rồi.”
Lời còn chưa nói hết, đầu kiếm đã đột ngột hướng xuống phía dưới.
Khanh Linh theo quán tính ngửa ra phía sau.
Nàng đã có tính toán từ trước, nhanh chóng thả quỷ khí ra, ôm chặt lấy Cố Vọng.
Cố Vọng bị nàng ôm chặt thì chúi về phía trước, ý cười ngoài miệng chưa kịp thu hồi đã chạm vào vùng mềm mại luôn mơ ước kia.
Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt.
Có điều Cố Vọng đã lập tức dời đi, hắn rũ mắt, khẽ chậc một tiếng: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi làm gì thế?”
Khanh Linh: “?”
“Chẳng lẽ còn muốn ôn lại sao?” Cố Vọng cười tủm tỉm nói: “Bây giờ đã biết rồi chứ? Trước đó ngươi đã làm gì ta vậy?”.