Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 284
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:35:15
Lượt xem: 4
Muốn cái gì à?
Khanh Linh im lặng suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu: “Nghĩ ra rồi.”
Ý cười nơi khóe môi Cố Vọng lại càng sâu hơn: “Vậy thì đi thôi.”
Khanh Linh đến bên cạnh cửa sổ, nghĩ thầm nếu đã đi chơi thì chi bằng dẫn Tiểu Kim Uyên theo, vừa vặn mấy hôm nay đứa nhỏ này ở Nam Sở Môn cũng đã bị dọa sợ không ít.
Nhưng nàng gọi mấy tiếng, Tiểu Kim Uyên vẫn không tỉnh lại.
“Không cần kêu đâu.” Cố Vọng dựa vào khung cửa, ném viên Phật châu vào trong chậu hoa: “Nó không đi được.”
“Vì sao?”
Cố Vọng hời hợt trả lời: “Một nơi như Ma Thành nặng nhất là tham niệm, nó làmột gốc cây thần, nếu như bị người có tâm nhìn thấy, ngươi cảm thấy sẽ ra sao?”
Sẽ điên cuồng chiếm đoạt, còn có khả năng gây ra rối loạn.
Khanh Linh tự ngẫm nghĩ, bỏ qua suy nghĩ muốn dẫn Tiểu Kim Uyên đi theo.
Nga
Lúc Khanh Linh theo Cố Vọng từ trong sương phòng bước ra, nàng vẫn còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm: “Sao cứ muốn đi vào lúc này chứ?”
“Ma Thành về đêm là thời điểm náo nhiệt nhất.” Cố Vọng chậm rãi đi ở phía trước, khẽ xùy một tiếng: “Huống chi đi vào ban ngày khó tránh khỏi bị người khác phát hiện, ngươi muốn để cho một đám người đi theo à?”
Cái này thì đúng thực là không cần.
Đoàn nhân vật chính còn có chuyện cần làm, nàng chỉ là đi hưởng thụ một tiểu kỳ nghỉ mà thôi.
Khanh Linh lắc đầu, không nói thêm gì nữa, thành thật đi theo sau lưng Cố Vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/284.html.]
Hai người vừa mới bước ra khỏi cửa tiểu viện, Cố Vọng đột nhiên ngừng bước, giống như nhớ ra gì đó, cười nói: “Để ta dẫn ngươi đi xem chút trò vui trước đã.”
Khanh Linh: “?”
Cố Vọng cúi đầu, nói nhỏ vào tai nàng: “Đừng lên tiếng.”
Hắn nói xong thì đột nhiên đưa tay ra, một tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhành linh hoạt bế nàng lên khỏi mặt đất.
Hắn véo nhẹ vào eo Khanh Linh, có chút buồn bực nói: “Những thứ ngươi ăn đi đâu hết rồi?”
Khanh Linh: “…”
Nàng dùng sức nhéo mạnh vào mu bàn tay Cố Vọng một cái: “Đừng có động tay động chân.”
Cố Vọng bị đau nhưng không hề buông tay, cười khẽ một tiếng, mang theo nàng đáp lên mái ngói đỏ ở đằng sau viện.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, lúc đáp xuống ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.
Bên cạnh mái ngói đỏ có một cây cổ thụ lớn che trời, vừa vặn giấu được thân mình hai người.
Cố Vọng liếc mắt nhìn xéo xuống dưới, im lặng cười, dời cái tay đang đỡ bên hông Khanh Linh đi, từ cổ nàng vòng ra đằng sau, nhẹ nhàng kéo đầu nàng qua: “Nhìn.”
Khanh Linh theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy bên trong tiền viện, dưới ánh trăng có hai bóng người màu trắng.
Đúng là Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.
Vào giờ này, sư đồ hai người bọn họ ở chỗ này làm gì?
Vô Kỳ vẫn ngồi trên ghế đá đằng trước, nhìn thoáng qua giống như nhập định.
Còn Cổ Vũ Yên đứng trước người hắn đang nói gì đó với hắn.