Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 268

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:07:15
Lượt xem: 11

Bởi vì ánh mắt này của hắn, tất cả mọi người đều phóng mắt nhìn sang chỗ này. Ninh Chiêu thoáng nhìn thấy một người xa lạ, khẽ quát lên: “Đó là ai!” Khố Di ngược lại thấy rõ, đồng tử nháy mắt phóng to: “Quỷ chủ! Tại sao lại là Quỷ chủ!” Không phải Quỷ chủ đã bị Thanh Tả đại nhân dẫn đi rồi sao? “Quỷ chủ nào?” Ninh Chiêu lại càng tức giận: “Người của Cấm Nhai Quỷ Giới mà cũng dám chạy tới cấm địa Ma Giới của ta sao?” Bà ta nói xong, lập tức xông về phía Khanh Linh. Mấy chục viên Phật châu nháy mắt từ không trung bay tới, ra sức ép bà ta lui lại vài bước, tách Khanh Linh ra. Cố Vọng hờ hững nói: “Người của ta, bà thử động vào thử xem.” Hắn nói xong thì từ từ đi đến trước mặt Khanh Linh, quay người, chìa tay ra với nàng: “Đến đây.” Khanh Linh bò lên tay hắn, thử một chút, lại phát hiện nơi này không giống như Cố Vọng đã nói, không có quỷ hồn chịu cho nàng sử dụng, bên trong cái ao này dường như có ẩn giấu rất nhiều thứ gì đó. Đúng vậy, nếu như có người bị vây ở chỗ này, bị Xích Trói Hồn trói trặt, vì sao lại không có hồn phách được chứ? Ánh mắt nàng sáng rực lên. Cố Vọng khẽ quét mắt nhìn một đám người ở bên kia, hắn cơ bản là không đặt bọn họ vào trong mắt, chỉ nhìn sang Khanh Linh: “Ngươi muốn ta làm gì?” “Không phải ta muốn ngươi làm gì.” Khanh Linh lắc đầu, lay lay dưới ngón tay hắn: “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?” Cố vọng rũ mắt: “Vậy ngươi nói đi, ta phải như thế nào đây?” Khanh Linh: “Nếu ngươi thật sự muốn hủy diệt thế đạo này, vì sao còn phải chiến đấu tới cùng như vậy? Còn chia thiện niệm của bản thân ra cất giữ nữa.” Nàng nhẹ giọng nói: “Tỉnh lại đi, không phải ngươi đã chừa đường lui cho mình rồi sao?” Cố Vọng run lên. Ninh Chiêu cho rằng đây là địa bàn của bà ta nên không dẫn theo bao nhiêu người tới, lúc này trông thấy Thanh Tả dường như không đúng lắm, lập tức cầm truyền âm bài đặc thù của Ma Tộc lên: “Ma chủ, mau đến chân núi Tam Giới Sơn,…” Bà ta còn chưa nói dứt lời, Phật châu của Cố Vọng đã đánh tới. Khanh Linh nhíu mày, nếu như Ma chủ tới đây thì chuyện này cũng không dễ xử lý. Người bên bọn nàng vẫn tương đối ít, đối mặt Ma chủ chắc chắn là không chịu nổi, huống chi bây giờ Cố Vọng còn không ổn định. Nàng lập tức nói: “Cố Vọng, chúng ta đi đi.” Cố Vọng nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng: “Thôi, đã đồng ý không lừa ngươi nữa.” Dứt lời, hắn ngước mắt nhìn về phía Thanh Tả, gần như chỉ trong nháy mắt, Thanh Tả đột nhiên ngã xuống. Thân thể Cố Vọng cũng hơi loạng choạng một chút, màu đỏ dưới đáy mắt hơi rút đi, nhưng vẫn có chút đáng sợ. Hắn thản nhiên quét mắt nhìn những người xung quanh: “Đi thôi.” Cố Vọng vừa mới đi được hai bước, Lâm Ngân Chi vẫn luôn hôn mê trên mặt đất bỗng nhiên giật giật, bước chân Cố Vọng hơi khựng lại. Trong nháy mắt khi Lâm Ngân Chi mở mắt, Cố Vọng đột nhiên khụ một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Hắn nhỏ giọng chửi: “Mẹ kiếp!” Ninh Chiêu vốn đang bị hắn ngăn cách thấy tình hình này, lập tức sai Khố Di tiến lên. Khanh Linh nhận thấy không đúng, tức thì từ trong tay hắn nhảy xuống, gỡ cái Chuông Ngưng Hồn trên cổ mình ra, thân thể lập tức biến lớn, chặn đường của bọn họ. “Quỷ chủ.” Ninh Chiêu đi lên phía trước: “Ngươi một thân một mình ở Ma Giới của ta, quấy rầy chuyện của Ma Tộc chúng ta, lá gan cũng đủ lớn.” Khanh Linh đặt Chuông Ngưng Hồn vào trong tay Cố Vọng, cười nhạt nói: “Đa tạ khích lệ.” “Chỉ là… ta chính là khách do Thanh Tả đại nhân của các ngươi mời tới.” Nàng ngả về phía dưới, nhìn Khố Di: “Không phải ngươi cũng đã nghe rồi sao, ta là khách quý.” Khố Di nhíu mày: “Thanh Tả đại nhân chắc chắn là bị khống chế tâm trí.” Khanh Linh buông tay: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta, cũng không phải ta khống chế hắn.” “Thì ra đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?” Lâm Ngân Chi cũng từ trên mặt đất đứng dậy, lại nhìn sang Cố Vọng, ấn đường nhíu chặt. Cố Vọng đứng ở sau lưng Khanh Linh, ánh mắt u ám, Khanh Linh quay lại: “Ta đã từng nói những gì, ngươi không nhớ rõ sao?” Khanh Linh quay đầu lại, mỉm cười với hắn: “Yên tâm.” Ninh Chiêu nhìn ra bọn họ là cùng một phe, cười lạnh nói: “Đãi khách cũng phải nhìn xem là khách gì, loại khách như Quỷ chủ đây, chúng ta sợ là tiếp đãi không nổi.” Bà ta gọi Lâm Ngân Chi: “Ngân Chi, con…” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Ngân Chi đã đi tới bên cạnh Khanh Linh. Ninh Chiêu: “?” Không phải Quỷ chủ là đồng bọn của Cố Vọng sao? Không phải Lâm Ngân Chi đối đầu với Cố Vọng à? Bà ta cắn răng: “Con đã quên ta từng nói với con những gì rồi sao?” Lâm Ngân Chi thản nhiên trả lời: “Không cần thiết nữa rồi.” Y quay đầu lại, đưa mắt nhìn Cố Vọng: “Ngươi cố ý.” Cố Vọng khẽ xì một tiếng, từ chối cho ý kiến. Ninh Chiêu tức đến bật cười: “Một khi đã như thế, vậy thì đừng trách ta.” Cố Vọng thở dài một tiếng, cúi người nói nhỏ vào tai Khanh Linh: “Ngươi xem, nếu như tất cả bị hủy diệt thì sẽ không nhiều chuyện như vậy.” Hắn nói xong, lập tức để Khanh Linh sang một bên: “Yên ổn đợi đi.” Hắn vừa định đi lên phía trước, lại đột nhiên bị người giữ chặt, ngón tay thon gầy trắng nõn vẫn còn lộ ra miệng vết thương kéo hắn lại. Khanh Linh níu ống tay áo của hắn: “Ngươi bị thương, đừng có nhúc nhích.” Cố Vọng liếc nhìn tay áo của mình, lau máu ở môi đi: “Sao?” Khanh Linh cười nhẹ: “Yên tâm, giao cho ta.” Nàng lại bổ sung: “Ngươi cũng vậy, bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi.” Cố Vọng nheo mắt. Khanh Linh đi lên phía trước, vừa nhìn thấy ma khí ở trong ao nước đen đã khiến nàng khó chịu, thở dài. Nàng dùng miệng thổi quỷ khí ở đầu ngón tay, hỏi: “Tới rồi sao?” Tiếng nói vừa thốt ra không lâu, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Linh Sí: “Chủ tử, thuộc hạ đã dẫn người tới bên ngoài Ma Cung rồi.” “Nhưng mà… Tống thiếu chủ của Nam Sở Môn và Cổ cô nương cũng tới đây.” Khanh Linh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không bận tâm lắm. Nàng đã sớm thông báo cho Linh Sí dẫn người tới đây, vì để tránh cho bản thân một mình ở chỗ này, đến lúc đó còn chưa xong chuyện đã bỏ mạng như chơi. Tốc độ hiện tại của Linh Sí cũng xem như khá nhanh. Khanh Linh chuyển động quỷ khí, một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Ninh Chiêu. Lúc nàng nói chuyện cũng không tránh Ninh Chiêu, đây là ý gì, Ninh Chiêu đương nhiên rõ ràng. Bây giờ người của Quỷ Giới đã tới, còn có người của Nam Sở Môn và Vân Cửu Phong, như vậy người của Ma Giới đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nước đen trong ao bắt đầu cuồn cuộn dâng lên, đầu ngón tay Khanh Linh điểm nhẹ một cái, trong dòng nước cuồn cuộn đó lập tức phát ra rất nhiều tiếng động ồn ào. Nàng hơi giật mình: “Không ngờ trong này lại có nhiều ác linh như vậy.” Dứt lời, nàng chớp mắt, bên trong màu mắt sạch sẽ cũng chứa ý cười: “Ninh thiếu chủ cảm thấy bây giờ ta đang là khách sao?” Nàng nhớ tới những lời Cố Vọng mới vừa nói, cũng học theo, ấm giọng nói: “Cố Vọng là người của ta.” Nàng thẳng sống lưng, hết sức tự tin. Cố Vọng ghé mắt, đôi mắt đỏ au thoáng nhìn ý cười gian xảo linh hoạt trên mặt Khanh Linh, bất chợt mỉm cười. Hắn thật sự lui xuống một bước, đi ra sau lưng nàng, gật đầu xem như lời xác nhận. Khanh Linh nghe được giọng cười này thì chớp mắt ngừng lại, nhưng môi vẫn cong lên, nhàn nhạt nói với Ninh Chiêu: “Cho nên, bây giờ ngươi đang muốn ở ngay trước mặt ta đụng vào hắn sao?”.

Loading...