Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 254
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:51:35
Lượt xem: 2
Khanh Linh thả tay xuống, nhìn Thanh Tả ở trên mặt đất cách đó không xa, bình tĩnh hỏi: “Cho nên… là hắn ?”
Mặc dù Khanh Linh hỏi như vậy, nhưng trong lòng nàng đã có đáp án chính xác.
Cố Vọng thản nhiên đáp: “Ừm.”
Khanh Linh: “Ồ.”
Cố Vọng rũ mắt, đánh giá chữ “ồ” này của Khanh Linh có nghĩa là gì.
Tiếp theo, Khanh Linh hơi ngồi thẳng lên, từ tốn nói: “Cho nên từ lúc ở Đinh U Trạch đã bắt đầu, từ đầu đến cuối đều là ngươi.”
Giọng nói của nàng quá bình tĩnh, điều này khiến Cố Vọng có chút không biết bây giờ nàng có đang tức giận hay không, đành phải trả lời: “Đúng.”
Khanh Linh nói: “Thả ta xuống đi.”
Cố Vọng đè lại mi tâm, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe người trong ngực lặp lại lần nữa: “Thả ta xuống.”
Lần này hắn đã biết, Tiểu Quỷ Chủ đúng là không vui.
Cố Vọng khẽ ừ một tiếng, không nhanh không chậm hỏi: “Xuống đâu?”
Hắn ôm nàng, mô phỏng một tư thế thả nàng xuống: “Vào Hắc Thủy Trì à?”
Khanh Linh không hề do dự đáp: “Đúng.”
Động tác Cố Vọng tạm thời ngừng lại, cúi đầu muốn nhìn biểu cảm trên mặt nàng, có điều mặt nàng đang bị mặt nạ che khuất, có nhìn thế nào cũng không thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/254.html.]
Hắn dằn sự tức giận xuống đáy mắt: “Ngươi lại làm ầm ĩ gì ?”
Khanh Linh không trả lời, muốn giãy ra khỏi hắn, thoạt nhìn giống như cho dù bản thân có rơi vào Hắc Thủy Trì cũng có thể chấp nhận.
Cố Vọng bị nàng gây sức ép đến hết cách, thật sự có loại xúc động muốn lập tức ném nàng xuống, hắn cũng không phải đang hù dọa suông.
Nhưng một lát sau, hắn lại thả lỏng nắm tay đang siết chặt, đứng dậy đưa người lên bờ, thả nàng xuống.
Sau khi đáp xuống, Khanh Linh sửa sang lại y phục của mình, lại quay người dò xét hơi thở của Thanh Tả, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường.
Nàng thu tay lại, tiếp tục hỏi: “Sau đó đâu?”
Cố Vọng không để ý toàn thân ướt đẫm, hắn đứng bên cạnh ao nhìn động tác của nàng, ánh mắt ảm đạm: “Sau đó cái gì?”
Khanh Linh rất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: “Ngươi thả một hồn vào người hắn, sau đó thì sao?”
Cố Vọng nheo mắt.
Tiểu Quỷ Chủ không yêu cầu hắn nói xin lỗi, cũng không chìa tay ra bàn điều kiện với hắn, lúc này cảm xúc của nàng dường như quá mức lý trí.
Hắn không lên tiếng, Khanh Linh cũng không hỏi nữa, chỉ yên lặng chờ đợi.
Uất khí trong lòng Cố Vọng càng lúc càng đậm, chẳng biết tại sao hắn cứ cảm thấy lúc này nếu Khanh Linh làm ầm ĩ lên với hắn thì hắn mới có hy vọng.
Nhưng Khanh Linh lại không làm, điều này làm hắn càng cảm thấy bực bội hơn.
Cố Vọng ổn định lại rồi cất giọng nói: “Nếu như thiện niệm bị ta thả ra ngoài hoàn toàn, như vậy Xích Trói Hồn này cũng không còn tác dụng gì nữa.”
Nga
Khanh Linh hỏi: “Vậy vì sao ngươi không đi?”