Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 23
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:32:57
Lượt xem: 3
Mà ở một đầu khác, Khanh Linh đang dìu Cố Vọng, người này dọc đường đi không hề giãy giụa, so với dáng vẻ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng lúc ở bên trong quỷ khí thì hiện tại nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn hơn.
Nàng lại một lần nữa đưa Cố Vọng về trong động của mình.
Thấy Cố Vọng lại tới, tất cả lửa ma trơi lại xôn xao biến thành màu xanh biếc âm u, như là nổi cơn điên. Nhưng lúc này Cố Vọng lại không có hơi sức để ý tới chúng nó, chỉ chú ý vào nhất cử nhất động của Khanh Linh.
Khanh Linh đỡ hắn ngồi xuống, gọi Linh Sí, giao cho Linh Sí một tờ danh sách: “Linh Sí, ngươi tới chợ quỷ mua mấy thứ này về đây.”
Linh Sí nhìn Cố Vọng một chút, đáp lời lui xuống.
Ở chỗ Khanh Linh không có linh dược gì, những thứ dùng để xử lý cho Cố Vọng đều là một số thứ đơn giản mà trước đó còn thừa lại, bây giờ hắn bị thương nặng như vậy, mấy thứ này cũng không có nhiều tác dụng.
Linh Sí vừa đi, Khanh Linh lập tức quay lại nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, như thể muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Có điều màu đỏ ở đáy mắt hắn đã tan đi rất nhiều, thoạt nhìn không có đáng sợ như vừa rồi.
Trong lòng Khanh Linh cũng thả lỏng một chút.
Nàng đứng bên cạnh, cách chỗ Cố Vọng đang ngồi một khoảng không quá xa, ngẫm nghĩ giây lát, vẫn là hỏi ra miệng: “Hai người… vì sao lại đánh nhau?”
Nếu như kịch bản không đúng thì nàng càng muốn tìm hiểu rõ hơn một chút.
Nàng ăn mặc mỏng manh, Cố Vọng chỉ vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy dấu đỏ trên cổ tay nàng mà vừa nãy bị hắn siết chặt, lúc này đã bắt đầu lờ mờ xanh tím.
Hắn dời tầm mắt, dừng ở trên mặt nàng.
Một gương mặt thanh tú yểu điệu, lại dám vào lúc đó chen ngang đưa hắn rời đi, không biết sống chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/23.html.]
Vậy mà Cố Vọng lại giải thích, nhàn nhạt nói: “Hắn muốn g.i.ế.c ta, ta muốn g.i.ế.c hắn, vậy thì đánh thôi.”
Lâm Ngân Chi muốn g.i.ế.c Cố Vọng ư?
Điều này đâu có khả năng?
Cố Vọng là ca ca của hắn, hai người đều là hoàng tử, sao lại có thể c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau được chứ?
Nhưng Khanh Linh nhớ tới những chiêu thức muốn lấy mạng người kia của Lâm Ngân Chi, ấn đường lại càng nhíu chặt: “Sao hắn lại muốn g.i.ế.c ngươi?”
“Vì sao lại không.” Cố Vọng cảm thấy câu hỏi này của cô có chút ý tứ: “Kẻ muốn g.i.ế.c ta có rất nhiều, nhiều thêm một người là hắn thì có gì lạ.”
“Ngược lại là ngươi…” Cặp mắt hoa đào của hắn hơi híp lại, giọng nói dịu đi: “Lần thứ hai rồi.”
“Tiểu Quỷ Chủ, ngươi đã cứu ta hai lần, là vì cái gì?”
Khanh Linh bình tĩnh ngước mắt, chậm rãi nói: “Gặp được thì cứu, còn cần nguyên nhân gì nữa?”
Cố Vọng cong môi, chỉ vào một đám ma trơi đang run lẩy bẩy: “Chúng nó sợ ta, ngươi thì lại muốn cứu ta.”
Khanh Linh gật đầu: “Thì đã sao?”
Cố Vọng híp mắt nhìn nàng nửa ngày, sau đó mới thả tay xuống, gõ nhẹ lên trên bàn, môi ngậm ý cười: “Đúng vậy, không sao cả.”
“Nhưng mà…” Cố Vọng lại nhìn sang cô, nhẹ nhàng bổ sung: “Quá tam ba bận.”
Nga
“Quá tam ba bận”, ý là không được cứu hắn thêm lần thứ ba?
Khanh Linh bị hắn nhìn tới lạnh sống lưng, giống như bị nhìn thấu vậy.
Nàng chớp mắt mấy cái, hơi chột dạ, sợ là phải để cho hắn thất vọng rồi.