Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 217
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:56:03
Lượt xem: 4
Khanh Linh không ngờ Cố Vọng lại nhanh như vậy, lần này vậy mà còn ném nàng đi, kỳ lạ.
“Ngươi đưa nàng ta đi đi.” Nàng sẽ không để Cố Vọng ở lại, tiếp tục dặn dò: “Đừng đợi, đợi thêm lát nữa ngay cả các ngươi cũng không đi được đâu, ta sẽ bảo vệ hắn.”
“Tiểu Kim Uyên.” Khanh Linh buông Tiểu Kim Uyên ra, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghe lời, dẫn đường cho bọn họ đi.”
Nói xong, vì để an toàn, Khanh Linh lại tăng thêm một tia quỷ khí, không đợi Tống Đoan từ chối, bản thân nàng đã nhanh chóng đi theo bóng dáng Cố Vọng biến mất ở trong bóng tối.
Tống Đoan ngẩn người, Khanh Linh ở trong mắt hắn luôn luôn là người mềm mại, dịu dàng, ấm ấp, lại còn có chút đáng yêu.
Bây giờ hắn lại phát hiện nàng cũng có thể dũng cảm quả quyết như thế, không chỉ là vì Cố Vọng, nàng cũng sẽ dũng cảm vì những người khác.
Tiểu Kim Uyên nhìn thấy Khanh Linh biến mất, nhưng ngẫm lại ở chỗ này vẫn còn có hai người, nó cũng không thể hành động theo cảm tính, lên tiếng hối thúc: “Đi mau lên.”
Nga
Tống Đoan nhanh chóng cõng Cổ Vũ Yên dựa theo lối cũ đi ra ngoài, chờ Cổ Vũ Yên an toàn rồi hắn sẽ quay lại sau.
Lúc này thân thể Khanh Linh đang lướt cực nhanh di chuyển ở trong bóng tối, dựa vào thị lực đặc biệt của Quỷ tu tìm kiếm bóng dáng Cố Vọng.
Hắn đang chạy theo tiếng U Minh Sáo, U Minh Sáo điều khiển bầy sói, nàng cũng theo hướng của bầy sói mà đi.
Không biết vì sao tốc độ của Cố Vọng lại nhanh như vậy, nàng đuổi theo cả buổi mà vẫn chưa đuổi kịp, trong khi tiếng sáo ở trong rừng vẫn còn đang văng vẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/217.html.]
Nàng đuổi về phía trước một đoạn, bầy sói dường như cũng bắt đầu chậm lại, chắc là sắp tới rồi.
Khanh Linh tăng nhanh tốc độ xông về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Vọng mặc một thân bạch y đang bị bao vây ở giữa.
Điều kỳ lạ là đàn sói lại không có ý định tổn thương hắn, chỉ là bao vây ở xung quanh hắn, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ đều là ánh mắt màu xanh biếc nhiều không đếm được.
Mà ở trước mặt Cố Vọng lại có một người đeo mặt nạ sói, mặc một bộ y phục màu đen đang đứng ở đó.
Người nọ cầm một cây sáo nhỏ trong tay, nhìn vóc dáng kia hình như không phải nữ tử.
Vậy ra không phải là mẹ hắn sao?
“Thiếu công tử đang làm gì vậy?” Trên cổ người nọ có ma văn, giọng nói nghe hơi khàn khàn nhưng lại không già: “Thuộc hạ sẽ không làm người bị thương.”
Thiếu công tử? Thiếu công tử nào?
Khanh Linh nghe mà không hiểu, Thiếu công tử của Ma Tộc không phải là Cố Vọng sao?
Người phía trước còn chưa đánh tới, Khanh Linh cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Vọng vẫn duy trì phong thái lạnh lùng cô độc của Lâm Ngân Chi: “Thiếu công tử nào?”