Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 210
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:51:28
Lượt xem: 4
Cố Vọng liếc mắt lườm nàng một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Con rắn kia là do nàng ta dẫn tới, thế nên ngươi mới bị nó cắn.Nàng ta cũng nên chịu khổ một chút không phải sao?”
Khanh Linh hơi ngạc nhiên, thế mà lại bởi vì nàng sao?
Tống Đoan nhìn Cố Vọng không hề nhúc nhích, đành phải lên tiếng gọi lại lần nữa: “Lâm huynh!”
Sư muội của ngươi còn đang ở chỗ này, sao ngươi còn tâm tình tán gẫu với người ta nữa!
Cổ Vũ Yên dù sao cũng là nữ chính đó, chẳng lẽ Cố Vọng thật sự định không cứu nàng ta? Hơn nữa bây giờ hắn còn đang dùng thân phận của Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh vừa nghĩ đến đây, chợt thấy Cố Vọng đã đi qua đó, nàng vội vàng đuổi theo.
Tống Đoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nhanh đút cho Vũ Yên cô nương uống một ít.”
Cố Vọng không lên tiếng, cũng không xách con rắn đi lên mà cúi đầu nhìn Cổ Vũ Yên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Ánh mắt Cổ Vũ Yên hơi mê man, khóa ở trên người của hắn, sau đó đột nhiên sáng ngời: “Sư huynh!”
Ồ, là chân ái..
Rơi vào ảo cảnh cũng nhìn thấy Lâm Ngân Chi.
Còn mình thì… Khanh Linh lén lút liếc mắt nhìn Cố Vọng, nàng sẽ không nhìn thấy bánh ngọt matcha thật đấy chứ?
Cố Vọng nhíu mày, lui về sau một bước, tránh né bàn tay đang với tới của Cổ Vũ Yên.
Cổ Vũ Yên không cảm thấy mất mát mà còn kiên định nói: “Muội nhất định sẽ giúp huynh thu hồi thứ mà huynh muốn.”
Con ngươi đen nhánh của Cố Vọng khẽ động đậy, hỏi: “Ta muốn cái gì?”
Cổ Vũ Yên không tiếp tục trả lời, chỉ lặp lại câu nói: “Muội nhất định sẽ.”
Tống Đoan không hiểu bọn họ đang làm gì: “Lâm huynh, chuyện của huynh muội các ngươi có thể đợi lát nữa hẵng nói được không, bây giờ cứu nàng ấy trước đi.”
Cố Vọng hừ một tiếng, ném con rắn cho Tống Đoan, quay người sang hướng khác bỏ đi.
Khanh Linh đuổi theo hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Cố Vọng hỏi: “Phật châu đưa cho ngươi đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/210.html.]
Khanh Linh lấy Phật châu ra, Cố Vọng đón lấy cầm ở đầu ngón tay thưởng thức: “Ta thu hồi viên này trước.”
Vốn dĩ Khanh Linh cầm viên Phật châu này cũng không có việc gì dùng đến, chỉ dùng để tìm hắn mà thôi.
Nhưng nếu Phật châu bị hắn cầm đi rồi, sau này nếu như hắn đột nhiên biến mất, nàng phải tìm hắn bằng cách nào đây?
“Tại sao?” Khanh Linh mím môi, hỏi: “Nhất định phải thu hồi sao?”
Cố Vọng liếc xéo nàng, đuôi mắt khẽ nhếch: “Sao, còn muốn à?”
Khanh Linh thành thực gật đầu.
Nga
Cố Vọng: “Viên này không thể cho ngươi.”
Hắn khép lòng bàn tay lại, thản nhiên bổ sung: “Nhưng nếu ngày sau ta vui vẻ, cho ngươi một viên nữa… cũng không phải không thể.”
Khanh Linh suy tư một lúc rồi nói: “Thế bây giờ ngươi không vui sao?”
“Ta có nên vui hay không đây?” Cố Vọng cảm thấy buồn cười: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi suốt ngày cứ nói muốn đi theo ta bảo vệ ta, đảo mắt lại nhớ thương tới người khác, ngươi nói ta có nên vui hay không.”
Khanh Linh chẳng hiểu gì cả, bị hắn nói đến rối rắm: “Ngươi nói ai?”
Vốn dĩ Tiểu Qủy Chủ nhớ ai thương ai thì đâu có liên quan gì đến hắn.
Nhưng nếu Tiểu Quỷ Chủ đã nói muốn đi theo hắn, luôn mồm nhắc đến hắn, bảo vệ hắn, vậy thì không thể nói không giữ lời, tim miệng không đồng nhất.
Sai cũng là nàng sai, đã ở cạnh hắn lại còn đi nhớ nhung những kẻ khác nữa sao?
Hắn xem thường loại người một lòng chia ra thành nhiều mảnh thế này, gặp ai cũng muốn gặm.
“Về mặt này, ta cũng coi như rộng rãi.” Cố Vọng cảm thấy ngứa răng, cười như không cười nói: “Nói cho ta biết Mạt Trà là ai.”
Đáy mắt hắn kiềm nén uất nghẹn: “Ta tiễn các ngươi đoàn tụ.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Vọng: Tức c.h.ế.t ta rồi! Trái tim của nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu người vậy?
A Linh: Ta cảm thấy hắn thực sự điên rồi.