Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 206
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:49:03
Lượt xem: 3
Cố Vọng ngay cả mắt cũng không thèm nhấc, bây giờ Tiểu Kim Uyên vẫn đang ở hình dạng bản thể, cành cây có thể giữ vững thân thể Khanh Linh trong nước, hắn đặt Khanh Linh ở giữa cành cây của Tiểu Kim Uyên: “Nàng ấy không biết bơi.”
Mặc dù nước con sông ngầm này không hề chảy xiết, thế nhưng lúc này thần trí Khanh Linh đang không được tỉnh táo, lo sợ ngộ nhỡ, cho nên Tiểu Kim Uyên lập tức khóa chặt Khanh Linh vào trong n.g.ự.c nó.
Khanh Linh bị nhiều bánh ngọt quay xung quanh như vậy, lại thêm linh khí nồng đậm của sông ngầm, cả người nàng hạnh phúc đến ngây ngất.
Tống Đoan tiến lại đây giải khai huyệt đạo trên người Khanh Linh, an ủi nàng: “Không sao, ngươi trước đừng cử động, để ta xem cho ngươi.”
Khanh Linh được tháo bỏ trói buộc, lập tức đến gần bánh ngọt sô cô la mà nàng yêu thích, thân thể nàng không nhúc nhích, nhưng lại rướn cổ nhắm vào bánh ngọt cắn tới.
Lần này nàng đã học khôn, sẽ không chặn bánh ngọt mà phải nhân lúc nó không chú ý.
Tống Đoan thấy nàng đột nhiên kề sát thì ngây người một chút, sắc mặt lập tức đỏ lên: “Ngươi ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng chỉ mới đứng lên một lát mà đã thấy đầu của Khanh Linh sắp đụng lên mặt của Tống Đoan.
Mắt thấy nàng há miệng ra định cắn xuống, Cố Vọng đột ngột đưa tay ra túm lấy búi tóc của nàng, kéo người lại: “Định làm gì?”
Khanh Linh giữ tóc của mình: “Ngươi đừng động ta.”
“Ta không động ngươi?” Cố Vọng nheo mắt, chậm rãi hỏi: “Thấy ai cũng cắn, có biết hắn là ai không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/206.html.]
Khanh Linh lặng lẽ đưa mắt nhìn, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, hơi ngẩn người nhìn cái bánh ngọt matcha khổng lồ: “Matcha…”
Tống Đoan nghi hoặc: “Đó là cái gì?”
Đáy mắt Cố Vọng trầm xuống, một lần nữa lặp lại lời Khanh Linh: “Mạt trà?”
Nga
Mạt trà* là cái quái gì?
(*Matcha phiên âm Hán Việt là mạt trà, người ở dị giới không biết từ này, chỉ nghe được từ miệng Khanh Linh phát âm là mạt trà.)
Hắn đè xuống chút cảm giác khó chịu không tên trong lòng, đầu ngón tay động đậy nhịn xuống, đưa tay lên điểm vào huyệt đạo của Khanh Linh: “Cứ trông chừng theo cách này đi.”
Lúc này Tống Đoan cũng phản ứng lại, này là Khanh Linh sau khi bị Huyễn Linh Xà cắn, bị rơi vào ảo giác cho nên mới nhận lầm hắn thành người khác, người nọ tên là Mạt Trà? Vậy mà lại không tên là Cố Vọng?
Vì sợ bị Khanh Linh hạ miệng lần nữa, Tống Đoan chỉ đành làm theo cách của Cố Vọng, lo lắng hỏi: “Nhưng Huyễn Linh Xà còn chưa trở về, nếu không lấy được m.á.u Huyễn Linh Xà thì phải làm sao?”
Cố Vọng từ trong nước bước ra, bộ y phục trắng trên người đã ướt sũng, nhưng hắn lại không hề quan tâm, chỉ nói: “Sắp rồi.”
Khanh Linh lại một lần nữa không thể động đậy, chỉ có thể yếu ớt nhìn tên đầu sỏ gây nên, chính là cái bánh kem bơ thơm nhất kia.
Cảm nhận được ánh nhìn của nàng, Cố Vọng rũ mắt, thản nhiên nói: “Trước hết nhớ lại xem người ngươi muốn cắn là ai.”
Khanh Linh chớp mắt mấy cái: “?”