Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 200
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:10:55
Lượt xem: 4
Cố Vọng nửa thật nửa giả vuốt ve dưới đầu ngón tay, thấp giọng nói: “Ngươi không nói thì ta còn tưởng ngươi không phải ấy chứ.”
Bước chân Khanh Linh hơi ngừng lại, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn đổi sang cái khác: “Với lại ngọc truyền âm của ai thì cũng đâu liên quan đến việc quan tâm ngươi?”
“Thế nào là không có liên quan?” Cố Vọng kéo dài giọng: “Ta muốn xác thực xem ngươi chỉ quan tâm mỗi mình ta hay là còn quan tâm người khác nữa.”
Khanh Linh quay đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì?”
Cố Vọng che giấu một tia u ám trong mắt, hơi cúi người, trong giọng nói chứa chút nguy hiểm: “Không phải chưa hiểu rõ ta sao, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết một chút.”
“Ta không chỉ ghi thù, mà còn hẹp hòi nữa.”
Nga
Khanh Linh: “Biết.”
Chuyện hẹp hòi này, nàng đã biết từ lâu.
Trước đó bởi vì tên Quỷ tu nọ thu dư linh thạch của Cố Vọng, hắn đã chặt đứt tay đứt chân người ta, không lưu lại cái xác nguyên vẹn, nàng đã sớm được chứng kiến qua.
Cố Vọng hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ngươi biết?”
Khanh Linh chậm rãi nói: “Không phải bởi vì linh thạch cho nên ngươi mới gi.ế.t tên Quỷ tu kia sao?”
Bước chân Cố Vọng hơi khựng lại, nhớ tới mấy tên Quỷ Tu mà hắn đã giết, bỗng dưng bật cười thành tiếng: “Bởi vì linh thạch?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/200.html.]
Khanh Linh: “Không phải sao?”
Lúc nàng hỏi ra miệng xong, đột nhiên nghi ngờ, sao Cố Vọng lại biết tên Quỷ tu kia thu dư linh thạch của hắn?
Tầm mắt Cố Vọng nhẹ nhàng đảo qua ánh mắt Khanh Linh, hắn không thiếu chút linh thạch kia, cũng lười bởi vì loại chuyện nhỏ này mà đi tìm phiền phức cho bản thân.
Ngày đó là sao ấy nhỉ? Chỉ là trùng hợp nhìn thấy cái tên không biết sống ch.ế.t gì đó còn muốn tiếp tục lừa gạt nha đầu ngốc này, mà nha đầu ngốc này còn thành thật định bù tiền thay hắn, nên hắn cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.
Cố Vọng cười cười: “Cứ xem là như vậy đi.”
Cố Vọng vừa nói xong lời này, đột nhiên dừng bước.
Hắn hơi ngước mắt lên, ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy đâu.
Cổ tay Khanh Linh bị cảm giác ấm áp bao trùm lên.
Cố Vọng kéo nàng lại gần, lách mình trốn sang một bên khác, cúi người nói nhỏ vào tai nang: “Suỵt!”
Quỷ khí dẫn đường cũng dừng lại, đầu ngón tay Khanh Linh hơi nhúc nhích, yên lặng đánh tan quỷ khí, xuyên qua bụi cây đang ẩn mình, chợt thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc y phục trắng đang đứng.
Không phải Cổ Vũ Yên thì là ai?
Cổ Vũ Yên nghiêng người, một tay cầm kiếm một tay cầm một cái bình ngọc, tiếp theo rót thứ gì đó ở trong bình xuống mặt đất.
Cố Vọng nhìn động tác của nàng ta, mày nhíu lại.