Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 197

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:05:33
Lượt xem: 4

“Tai nghe là giả.” Khanh Linh cười nhẹ, ôn hòa nói: “Ta cho rằng mắt thấy mới là thật, tự mình nhìn thấy mới là thật, ngươi không nên biết ta qua miệng của kẻ khác.”

Lúc này mà không tẩy não thì còn phải đợi tới lúc nào nữa.

Cố Vọng nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt nàng, vừa lanh lợi vừa khôn khéo, hắn cười khẽ hai tiếng: “Đã biết.”

Cố Vọng khiêm tốn thỉnh giáo: “Ý của ngươi là, ta cần phải nhìn thấy ngươi lẫn ở chung với ngươi mới có thể hiểu rõ đúng không?”

Khanh Linh gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Vọng ý tứ sâu xa nhướng mày: “Thì ra là thế, thụ giáo.”

Khanh Linh nhận được câu trả lời, cũng thoáng yên tâm trở lại, bước chân đi lên phía trước cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Cố Vọng không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô, ánh mắt dừng ở sau cần cổ cô, im lặng cười cười.

Đi được một đoạn đường, Khanh Linh càng ngày càng cảm thấy không đúng, lúc đi đến đúng là chỗ này không sai, nhưng sao lại vòng trở về chỗ này rồi? 

Bởi vì trong lòng luôn nhớ kỹ kịch bản ở Đinh U Trạch, nên dọc con đường này Khanh Linh vẫn luôn hết sức cảnh giác, tình huống lúc này giống như là quỷ đánh tường đi lòng vòng vậy, khiến cho nàng không khỏi ngừng lại: “Chờ một chút đã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/197.html.]

Nga

Cố Vọng theo lời cô dừng lại, vẻ mặt không đổi: “Sao vậy?”

Khanh Linh giơ tay lên, quỷ khí ở đầu ngón tay lập tức trôi dạt khuếch tán ra bốn phương tám hướng, điều này nói rõ không có trận pháp hoặc thứ gì đó ngăn cản.

Tống Đoan đã từng nói địa hình của Đinh U Trạch này rất phức tạp, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị lạc phương hướng, chẳng lẽ thật sự lạc đường rồi sao?

Cho tới tận lúc này đều là cô dẫn đường, nghĩ đến điều này, nàng hơi ngượng ngùng sờ lên cái mũi, khẽ mím môi nói: “Thật có lỗi, hình như ta đi nhầm đường rồi.”

Hiếm khi thấy được loại biểu cảm này trên mặt Tiểu Quỷ Chủ, Cố Vọng cảm thấy mới mẻ, đáy mắt hắn có ý cười lướt qua, trầm ngâm cất tiếng: “Hình như là vậy.”

Khanh Linh rất biết tùy cơ ứng biến, cô nhớ không được thì lập tức chủ động lui lại: “Hay là ngươi tới dẫn đường đi.”

“Ta cũng không biết rõ đâu.” Cố Vọng khoanh tay, vẫn không nhúc nhích, cực kỳ khó xử nói: “Đường này không phải là đi theo ngươi tới đây à? A Linh nhớ lại một chút được không?”

Nếu như tìm Cố Vọng thì còn đỡ, trên người nàng có Phật châu mà hắn đưa cho, quỷ khí có thể dựa vào cái này để dẫn đường.

Nhưng lúc này ở bên kia là đám người Tống Đoan, trên người nàng lại không có tín vật gì của bọn họ.

Khanh Linh xác thực bắt đầu suy tư, bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên: “Ngươi có tín vật gì của Cổ Vũ Yên không?”

Cố Vọng cảm thấy buồn cười: “Sao ngươi lại cho rằng ta sẽ có?”

Loading...