Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 194
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:58:56
Lượt xem: 7
Thật ra nàng cảm thấy cũng không cần thiết đi ra ngoài tìm, đợi đến khi trời tối là được rồi, thế nhưng Cố Vọng đã muốn ra ngoài thì nàng cứ đi cùng hắn vậy.
Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, Cố Vọng lập tức lộ nguyên hình, trong mắt nhiều hơn mấy phần lơ đễnh lười biếng.
Khanh Linh không biết vì sao một người lại có thể chuyển đổi giữa hai trạng thái khác nhau tự nhiên đến thế.
Chỉ thấy hắn tiếp tục hái một cái lá cây ở bên tai, cầm trong tay thưởng thức, lười biếng đáp: “Không biết.”
Khanh Linh: “?”
Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được, Đinh U Trạch lớn như thế, không biết vì sao lại muốn đi ra, lúc ở trong hang còn hoàn toàn là dáng vẻ lời thề son sắt.
Cố Vọng làm như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng, vo viên lá cây ở đầu ngón tay, tùy ý ném ra xa, rũ mắt cười nói: “Nếu như không muốn tới, bây giờ ngươi cũng có thể trở về.”
Hắn nói xong còn thật sự kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ Khanh Linh đưa ra lựa chọn.
Khanh Linh im lặng mấy giây, chân mày xoắn lại, hỏi: “Đi bên nào?”
Trong cổ họng Cố Vọng phát ra tiếng cười, không nhịn được nhấc tay xoa nhẹ búi tóc của nàng, giọng điệu có vẻ dung túng: “Ngươi muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”
Xem ra hắn thật sự không biết đi đâu, tùy tiện đi chỗ nào cũng được.
Khanh Linh nghi ngờ nhìn hắn, đưa tay chỉ về một hướng, vậy mà Cố Vọng không hề suy nghĩ đã lập tức đi theo phương hướng kia, nàng cũng đành phải đi theo.
Khanh Linh hơi thắc mắc: “Vì sao Cổ Vũ Yên không đi theo ngươi?”
Trên cơ bản lần nào cũng là Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi cùng xuất hiện, đến Đinh U Trạch cũng thế, nhưng vừa rồi nàng ta lại chủ động nói muốn ở trong động.
Nga
“Ai mà biết được?” Ánh mắt Cố Vọng tùy ý đánh giá xung quanh, không thèm để ý đáp: “Có lẽ là làm việc gì đó trái với lương tâm, không dám gặp ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/194.html.]
Khanh Linh nghe vậy quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người hắn.
“Nhìn ta làm gì?” Mắt Cố Vọng đối diện với ánh mắt nàng, khóe môi cong lên: “Không phải ngươi không thích gương mặt này sao?”
Khanh Linh nói ra suy nghĩ của mình: “Hình như ngươi biết nàng ta đang làm gì.”
Cố Vọng bật cười: “Ta đâu có thần thông quảng đại như vậy.”
Đúng là hắn không có thần thông quảng đại như vậy, cho nên Khanh Linh mới có nhiệm vụ đến cứu vớt hắn.
Nhưng Khanh Linh cứ cảm thấy là lạ, nàng luôn cảm thấy Cố Vọng đối mặt với hết thảy mọi chuyện dường như đều thành thạo điêu luyện, cho dù là mỗi lần hắn bị thương cũng không thèm để ý tới.
Khanh Linh: “Được rồi.”
Lúc này ở bên trong hang rắn.
Tống Đoan liên tục ngồi xổm bên cạnh sông ngầm tưới nước cho Tiểu Kim Uyên, vừa nghiên cứu linh thảo ở bờ sông ngầm, vừa hưởng thụ loại tưới tiêu vui vẻ này: “Có phải rất dễ chịu không?”
Tiểu Kim Uyên đã lâu chưa được cảm nhận loại cảm giác dư thừa linh lực như thế này, ngay cả lá cây cũng run lên: “Quá tuyệt!”
Tống Đoan lại tiếp tục hăng hái vốc nước vẩy lên trên phiến lá của nó, lúc này cổ Vũ Yên ở sau lưng hắn đột nhiên đứng dậy: “Ta đi ra ngoài một chút.”
“Hở?” Thấy Cổ Vũ Yên ở đằng sau đang muốn đứng dậy rời đi, Tống Đoan lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Không phải Lâm huynh đã dặn chúng ta không nên tùy tiện đi lại sao?”
Cổ Vũ Yên nắm chặt kiếm, trầm giọng nói: “Ta lo lắng cho sư huynh.”
“Không sao đâu, Khanh Linh cũng có ở đó.” Tống Đoan trấn an nàng ta: “Hai người bọn họ đi cùng nhau sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cổ Vũ Yên lắc đầu, vẫn cứ khăng khăng muốn đi: “Làm phiền ngươi canh giữ chỗ này, ta đi một chút rồi về.”