Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 186

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:53:15
Lượt xem: 5

Lời vừa dứt, thân xe đột nhiên lắc mạnh một cái, Cố Vọng “nhất thời không cẩn thận” ôm không chắc, Tiểu Kim Uyên lập tức từ trong tay hắn bay ra ngoài.

Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe một tiếp “bộp” nhỏ vang lên, cái thân xác nho nhỏ của Tiểu Kim Uyên đã dán lên linh ấn phong bế cửa xe.

Mọi người chỉ nghe nó oa một tiếng khóc lên: “Hu hu hu hu hu đau đau đau!”

Cố Vọng bày ra biểu cảm ngại ngùng rất thích hợp, nghiêng người muốn ôm lấy nó: “Thân thể mới vừa khôi phục, nhất thời không kịp phản ứng, không sao chứ?”

Lại còn nhất thời không kip phản ứng?

Khanh Linh nhanh hơn hắn một bước, bế Tiểu Kim Uyên lên: “Thân thể không tốt thì đừng nên ôm.”

Cố Vọng nghe lời ngồi xuống lại: “Được.”

Trán Tiểu Kim Uyên sưng lên một cục, nước mắt lưng tròng nhào vào lòng Khanh Linh mà khóc.

“Lạ thật.” Tống Đoan buồn bực: “Linh Mã nhà chúng ta luôn luôn ổn định, sao đột nhiên lại xóc nảy?”

Cố Vọng giả vờ giả vịt đáp: “Đúng đấy.”

Tiểu Kim Uyên bụm đầu, khóc nấc lên: “Hu hu hu hu.”

Khanh Linh vuốt ve nó, có chút không đồng ý nhìn về phía Cố Vọng.

Nhưng Tiểu Kim Uyên quả thực vừa nói xấu hắn, nàng có hơi đau đầu: “Lần sau không được nói xấu sau lưng người khác nữa.”

Tiểu Kim Uyên: “Hu hu hu… a?”

Ta đã như vậy rồi, ngươi còn trách ta nữa sao?

Khanh Linh nhìn về phía Cố Vọng: “Hy vọng lần sau Lâm đạo trưởng chú ý nhiều chút.”

“Được.” Cố Vọng gật nhẹ đầu: “Lần sau nhất định.”

Tiểu Kim Uyên quệt mũi: “Quên đi, cũng không phải ngươi cố ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/186.html.]

Khanh Linh: “…”

Cố Vọng ngồi rất đoan chính, hắn khẽ ngước mắt nhìn Tiểu Kim Uyên đang khóc thút thít trong lòng Khanh Linh, lại một lần nữa mở miệng nói: “Nhưng lần này chúng ta tới Đinh U Trạch cũng là vì cẩu nam nhân mà ngươi nói.”

Khanh Linh cảm thấy, ba chữ “cẩu nam nhân” này đã bị hắn cắn chặt.

Tiểu Kim Uyên: “?”

Vẻ mặt nó mờ mịt: “Sao cơ?”

“Bây giờ Cố Vọng đã bị thương, còn đang ở Nam Sở Môn.” Tống Đoan tiếp lời nói: “Cho nên lần này chúng ta tới là để giúp Cố Vọng lấy xà đan.”

Tiểu Kim Uyên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Khanh Linh, ý muốn nói là Khanh Linh vì Cố Vọng cho nên mới đến?

Nó hỏi: “Có thật không? Cho nên ngươi vẫn là vì hắn?”

Khanh Linh gật đầu.

Nga

Cố Vọng thêm mắm dặm muối: “Đúng đấy.”

Tiểu Kim Uyên càng khóc lớn tiếng hơn nữa.

Xe ngựa ban đầu còn yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, dường như trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

Cổ Vũ Yên không khỏi dời mắt nhìn cái người lạ lùng kia.

Nàng ta và sư huynh cùng nhau tu hành nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy được thời điểm hắn vui vẻ, hoặc là cơ bản không có.

Nhưng không biết từ khi nào, cảm xúc của sư huynh giống như trở nên nhiều hơn, lần trước là lúc ở Vô Trần Sơn gặp được Khanh Linh, bây giờ cũng vậy.

Mặc dù trên mặt không biểu lộ ra, nhưng lại làm cho người ta bỗng dưng cảm thấy lúc này hắn đang vui vẻ, ít ra cũng không còn cao không với tới như trước kia.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cổ Vũ Yên hơi ảm đạm.

Loading...