Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 185
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:52:36
Lượt xem: 2
Hừ, ở trước mặt Cố Vọng nó không dám nói, không nói ở sau lưng thì còn có thể đi đâu nói được.
Huống chi hôm nay Khanh Linh vậy mà không đi chung với Cố Vọng, điều này làm cho nó rất vui vẻ, Khanh Linh như vậy là đã phản kháng được rồi!
“Quỷ ích kỷ.” Có Tống Đoan cổ động, Tiểu Kim Uyên lại càng có niềm tin hơn, nó bĩu môi: “Đã ác ý lại còn thích hù dọa người khác, khiến cho ngươi liên tục vì hắn bị thương, không phải cẩu nam nhân thì là gì?”
Khanh Linh không đành lòng nhìn thẳng, móc điểm tâm từ trong nhẫn trữ vật ra chặn miệng Tiểu Kim Uyên lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vọng, ý đồ cứu vớt một chút: “Lời trẻ con không biết kiêng kỵ.”
Tống Đoan chủ động vì Cố Vọng sửa lại danh tiếng: “Có lẽ ngươi có hiểu lầm gì về hắn rồi, con người của Cố huynh khá tốt.”
Tiểu Kim Uyên còn đang chuẩn bị nói tiếp, nhưng Khanh Linh đã chặn miệng nó lại.
Nó thật sự không còn cách nào mở miệng, chỉ ưm ưm hai tiếng.
Cố Vọng chậm rãi sửa sang lại ống tay áo một chút: “Nói cũng có lý.”
Hắn hơn nhấc mí mắt lên, hỏi: “Không biết ta có thể ôm nó một chút được không?”
Khanh Linh vô thức siết chặt nắm tay.
Tiểu Kim Uyên không hề ý thức được nguy hiểm đang đến gần, nó và Lâm Ngân Chi đã từng ở chung mấy ngày, cảm thấy người này mặc dù không nói nhiều, tính cách cũng lạnh lùng, nhưng lại không phải là người xấu.
Thế là nó yên tâm gật đầu, chuẩn bị từ trong lòng Khanh Linh đi ra ngoài.
Nhìn đi, ngoài Cố Vọng và Khanh Linh ra, có nhiều người thích nó như vậy đó!
Khanh Linh không buông tay, dự định tiếp tục cứu nó: “Tiểu Kim Uyên rất nặng, hay là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/185.html.]
Tiểu Kim Uyên trợn to mắt cắt ngang lời nàng: “Ngươi nói ai nặng?”
Khanh Linh: “…”
Tiểu Kim Uyên tức giận leo ra, muốn cản cũng cản không được, nó tự tin dang rộng hai tay tiến về phía Cố Vọng.
Khanh Linh không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu sang một bên,thở dài: đứa nhỏ a, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Cố Vọng quả thực đón được nó.
Cổ Vũ Yên và Tống Đoan đều cảm thấy ngạc nhiên.
Cổ Vũ Yên mỉm cười: “Sư huynh trước đây chưa từng ôm Tiểu Thần Mộc nhỉ.”
Cố Vọng chậm rãi vỗ lưng Tiểu Kim Uyên: “Đúng vậy.”
Hắn cúi đầu nói với Tiểu Kim Uyên: “Ta lại nói cho ngươi biết một chuyện về tên cẩu nam nhân kia.”
Mọi người: “??”
Bọn họ vừa nghe được gì vậy?
Vẻ mặt Tống Đoan hơi nứt ra, từ khi nào Lâm Ngân Chi lại nói ra loại lời này?
Đây là lần đầu tiên Cổ Vũ Yên nghe thấy trong miệng sư huynh thốt ra chữ “cẩu nam nhân”.
Nga
Tiểu Kim Uyên vẫn chưa phát hiện, tiếp tục ngu ngơ hỏi: “Chuyện gì?”
Giọng điệu Cố Vọng hời hợt: “Hắn thù rất dai.”