Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 18
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:25:08
Lượt xem: 6
Hắn còn làm cả loại chuyện này nữa à?
“Có đưa.”
Còn đưa không ít.
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Quỷ Tu: “…”
Nàng cho rằng hắn ta ủy khuất là bởi vì ít tiền, cho nên mới lấy linh thạch ra: “Có phải hắn đưa thiếu không?”
Quỷ Tu ngẩn người, mơ hồ không rõ nói: “…Vâng.”
Khanh Linh nhân tiện nói: “Vậy thì ta bổ sung thêm cho hắn.”
Quỷ Tu lập tức vui vẻ ra mặt: “Vâng vâng.”
Lúc này, một người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chậm đã.”
Khanh Linh và Quỷ Tu đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh có một cô nương đang đứng, trên người mặc đạo bào màu trắng, khuôn mặt mỹ lệ xuất trần. Thật sự là một mỹ nhân dịu dàng, là người của Tiên Môn.
Ở chỗ này đụng phải người trong Tiên Môn cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Cô nương kia nhìn tên Quỷ Tu này một chút, sau đó mới nói với Khanh Linh:
“Vị cô nương này, Quỷ Tu này nói chuyện cứ ấp a ấp úng, hay là cô nương hỏi hắn ta trước đó đã thu bao nhiêu tiền trước đi?”
Nàng ta vừa dứt lời, trong không khí không hiểu sao xuất hiện một luồng uy áp, eo của Quỷ Tu kia cũng cong gập xuống, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
Khanh Linh nhìn thanh kiếm bên hông cô nương này, trong chớp mắt im lặng, sau đó dời ánh mắt đặt lên trên người Quỷ Tu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/18.html.]
“Ta có viên Thổ Chân Đan ở đây.” Cô nương kia lấy đan dược ra đưa qua, nhíu mày nói: “Đừng để bị người có lòng lừa gạt.”
Quỷ Tu “phịch” một tiếng quỳ xuống, còn chưa ăn đan dược đã nơm nớp lo sợ nói: “Đủ, đủ rồi, tối hôm qua hắn đưa cho thuộc hạ một ngàn linh thạch.”
Một ngàn ?
Cố Vọng có tiền như vậy sao?
Thấy thế, cô nương kia mới thu hồi đan dược, dùng lời tốt đẹp nhắc nhở: “Lòng người khó lường, cô nương đừng có quá tin người.”
Khanh Linh nhìn ngọc bội bên hông nàng ta, gật đầu: “Đa tạ.”
Nàng có vẻ hơi đăm chiêu, hỏi: “Không biết cô nương xưng hô thế nào?”
Nàng ta mỉm cười đáp: “Cổ Vũ Yên.”
Thì ra là nữ chính, khó trách hào quang nhân vật chính trên đỉnh đầu mạnh như vậy, may là Cố Vọng không có ở đây.
Nàng có qua có lại: “Ta tên là Khanh Linh.”
Cổ Vũ Yên dường như chỉ đúng dịp nhắc nhở nàng một câu, nói xong lập tức cáo từ, nàng cũng k giữ lại.
Nga
Khanh Linh nhìn Cổ Vũ Yên rời đi, ánh mắt bất chợt khựng lại.
Cổ Vỗ Yên đi về phía một nam tử ở cách đó không xa, nàng còn mơ hồ nghe được nàng ta gọi một tiếng “sư huynh.”
Nam tử kia vận một thân y phục trắng, tuấn mỹ xuất trần, phảng phất như tuyết ở trong núi, mờ nhạt nhưng lại xa không với tới. Y chỉ là đứng ở nơi đấy lại không hề hòa lẫn với người lui tới bên cạnh, đứng cùng một chỗ với Cổ Vũ Yên, được gọi là sư huynh thì chỉ có nam chính Lâm Ngân Chi.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của nàng, Lâm Ngân Chi đột nhiên nhìn lại, chỉ là thản nhiên nhìn một chút, tầm mắt chạm vào nhau sau đó y bình tĩnh dời mắt.
Bên này Cổ Vũ Yên đã đi được một đoạn đường, bất chợt lên tiếng hỏi: “Sư huynh, vì sao phải quản loại chuyện này?”
Trong con ngươi đen láy của Lâm Ngân Chi không hề có cảm xúc: “Đúng dịp mà thôi.”