Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 179
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:39:59
Lượt xem: 3
Nàng thở dài một tiếng, nghiêm túc bổ sung: “Cũng không phải ta không giúp ngươi.”
Cố Vọng nghe vậy thì ngơ ngác một lát, xem xét ánh mắt nàng kỹ hơn một chút, sau đó cúi đầu cười: “Là ta không đúng ?”
Vì sao lại là giọng điệu nghi vấn?
Khanh Linh giơ tay lên, gạt bàn tay hắn đang khoác trên bả vai mình ra, không nóng không lạnh hỏi: “Không phải sao?”
Đây chính là hắn không đúng.
Cố Vọng làm việc vẫn luôn lấy mình làm trung tâm, làm theo ý mình, nếu như là lúc bình thường thì chuyện này ngược lại không hề liên quan đến nàng, nhưng mà bây giờ lại có liên quan đến nàng.
Mỗi lần Tiểu Quỷ Chủ tức giận, lúc giảng đạo lý đều rất nghiêm túc.
Một đôi mắt xinh đẹp không hề chớp mắt nhìn hắn, kiên nhẫn chờ hắn trả lời, Cố Vọng đột nhiên cảm giác dường như chỉ có lúc này Tiểu Quỷ Chủ mới có thể trong lòng trong mắt đều là hắn.
Rất thú vị.
Cố Vọng lên tiếng trả lời: “Ừm, là ta không đúng.”
Khanh Linh nói: “Ngươi nói xin lỗi ta đi.”
Mắt Cố Vọng lấp lánh: “Sao cơ?”
“Lần này là ngươi chủ động, hơn nữa ta quả thật cảm thấy hơi tức giận.” Khanh Linh giơ tay lên, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn hơi khép lại, nghiêm túc nói: “Cho nên ta vẫn sẽ trừ điểm.”
Ánh mắt Cố Vọng rơi vào đầu ngón tay của nàng, môi dưới giật giật, nhìn không ra vui giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/179.html.]
Không biết tại sao nhìn thấy khe hở này hắn lại cảm thấy hơi chướng mắt.
“Được rồi.” Khanh Linh buông nắm tay ra, vẻ mặt cũng nới lỏng mấy phần: “Vậy bây giờ có thể nói được chưa?”
Ánh mắt Cố Vọng chuyển động theo ngón tay nàng, nhìn Tiểu Kim Uyên đang mê man trong n.g.ự.c nàng, chậc một tiếng.
Khanh Linh cho là hắn là không muốn: “Ngươi không hài lòng?”
Nga
“Hài lòng.” Cố Vọng một lần nữa giương mắt, cười như không cười nói: “Sao lại không hài lòng, không phải ngươi rời đi càng sớm càng tốt đó sao?
Khanh Linh mấp máy môi: “Ngươi rất hi vọng ta rời đi?”
Cố Vọng hơi híp mắt, tạm thời không lên tiếng.
Lúc này lại nghe Khanh Linh trả lời: “Vậy cũng không còn cách nào khác.”
Nàng vừa cố chấp lại vừa nghiêm túc: “Ta nói được thì làm được, sẽ không nửa đường rời đi.”
Cố Vọng sững sờ, tâm trạng kỳ lạ là tốt hơn một chút, khẽ xùy một tiếng: “Ai đuổi ngươi đi.”
Hắn nói: “Không phải tự ngươi làm loạn vạch ra ranh giới cuối cùng gì đó sao?”
Khanh Linh bình tĩnh phản bác: “Không phải làm loạn.”
Nàng cảm thấy lệch chủ đề, lập tức vòng trở về: “Bây giờ có phải nên nói nguyên nhân rồi không?”
Cố Vọng ừ một tiếng, nhấc chân lên bắt đầu đi về phía trước, Khanh Linh cũng đi theo.