Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 172
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:13:51
Lượt xem: 7
Lúc Khanh Linh đến, Tiểu Kim Uyên đang dựa sát vào nàng ngủ ngon lành.
Tống Đoan hỏi: “Bây giờ ngươi có thể quay về thân thể được chưa?”
Nga
Khanh Linh quay đầu nhìn lướt qua Cố Vọng, Cố Vọng day lông mày, dáng vẻ vừa nhìn đã biết rất không tình nguyện tháo cái chuông trên cổ nàng xuống.
Trong nháy mắt kia, thân thể của Khanh Linh chợt bay lên không trung, bởi vì thể x.á.c đang ở gần đó nên lập tức bị hút vào.
Khanh Linh chỉ hoảng hốt trong phút chốc, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, tay hơi nhúc nhích, lúc này mới có cảm giác chân thật.
Nhận ra động tĩnh, Tiểu Kim Uyên nhanh chóng tỉnh lại, lúc thấy Khanh Linh ngồi dậy thì có chút sững sờ, đột nhiên oa một tiếng khóc lên: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!”
“Ta vừa tỉnh lại, ngươi ngay cả hồn cũng bị mất!” Tiểu Kim Uyên khóc rất lớn tiếng: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết, vậy chẳng phải ta sẽ trở thành cô nhi hay sao!”
Khóc đã nó lại cảm thấy không đúng, sửa lại lời nói: “Đầu Gỗ mồ côi.”
“Đầu Gỗ mồ côi… Dù sao cũng là cô nhi… hu hu hu!”
Khanh Linh cảm thấy buồn cười: “Đừng tự rủa mình như thế.”
Tiểu Kim Uyên khóc thút thít cọ lên người nàng, sau một hồi mới khóc nấc một tiếng, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Vọng đang day lông mày, nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm, còn hơi thiếu kiên nhẫn.
Nó lập tức bị dọa sợ đến mức khóc nấc lên thành tiếng.
Tống Đoan nín cười ôm nó lại: “Được rồi, không có chuyện gì đâu, đừng khóc.”
Tiểu Kim Uyên vốn đang không thoải mái, nhưng thấy ánh mắt Cố Vọng ngó sang, nó chỉ đành ngậm miệng.
Khanh Linh từ trên giường bước xuống, duỗi thân thể một chút, cảm thấy hơi vui vẻ, giương mắt nhìn về phía Cố Vọng: “Ta khỏe lại rồi.”
Cố Vọng cong môi, trước tiên nhìn về phía Tống Đoan: “Ta có mấy lời muốn nói với nàng ấy.”
Tống Đoan rất hiểu ánh mắt này: Đây là bảo bọn họ mau đi đi.
Hắn không hề nghĩ ngợi, ôm thẳng Tiểu Kim Uyên lên đáp: “Vậy ta dẫn nó đi ra ngoài trước.”
Tiểu Kim Uyên trầm giọng nức nở, Khanh Linh xoa đầu nó: “Lát nữa ta sẽ đến.”
Thế là Tống Đoan ôm nó rời đi.
Chờ sau khi hai người bọn họ rời khỏi mật thất, Cố Vọng mới chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, hắn ngước mắt: “Tới đây.”
Khanh Linh đi qua đó: “Ngươi muốn nói gì?”
Cố Vọng cười khẽ: “Nói cho ngươi biết một bí mật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/172.html.]
Hả? Không phải sau này sao?
Nhưng bây giờ Cố Vọng muốn nói, Khanh Linh cũng không ngăn cản.
Nàng ngồi bên cạnh hắn: “Được, ngươi nói đi.”
Cố Vọng quay đầu, dùng cặp mắt đen nhánh và ánh mắt sương mù kia nhìn nàng, như là đang đánh giá từng tấc một.
Sau một hồi lâu, hắn tiến đến bên tai nàng: “Bí mật đó là, Lâm Ngân Chi sẽ không tỉnh lại.”
Khanh Linh: “?”
Giọng điệu Cố Vọng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Khanh Linh vẫn nghe rõ: “Người tỉnh lại chính là ta.”
Khanh Linh: “?”
Cố Vọng cười cười, dựa vào vai nàng, nói: “Bây giờ A Linh phải nhớ thật kỹ, Cố Vọng vốn dĩ ở Hoài Thành đã bị thương, huống chi lúc này còn phải cứu ‘Lâm Ngân Chi’ quá mức mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Như là sợ nàng không nghe rõ, cho nên Cố Vọng nói rất chậm, nhấn nhá từng chữ rõ ràng: “Đã rõ chưa?”
Khanh Linh: “Không rõ lắm.”
Cố Vọng muốn nghỉ ngơi, nhưng lại thức dậy dưới cái tên ‘Lâm Ngân Chi’?
Cố Vọng không hề để ý: “Chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được.”
“Bây giờ ngươi đã biết được bí mật, cần phải làm nhân chứng cho ta đấy.” Cố Vọng lại cười, nói tiếp: “Nếu không, ngươi có biết phần lớn người biết được bí mật sẽ có hậu quả gì không?”
Hắn than nhẹ: “Rất đáng sợ đó.”
Khanh Linh: …
“Không phải Tiểu Quỷ Chủ đứng về phía ta, muốn che chở cho ta sao?” Giọng Cố Vọng mềm nhẹ như là đang mê hoặc nàng: “Nên trong lúc này, nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
Nói xong, hắn cực kỳ yên tâm nhắm mắt lại.
Lúc Khanh Linh lần nữa quay đầu, người này đã bất tỉnh nhân sự.
…
Tác giả nói có lời muốn nói:
Khanh Linh: “Đây là thái độ ngươi dành cho người giúp mình đấy à?”
Vọng Vọng: “Bí mật chính là… bắt ngươi lên trên thuyền tặc.”