Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 170
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:12:57
Lượt xem: 1
Hắn rũ mắt không nói tiếng nào, đầu ngón tay dừng ở trên mi tâm Lâm Ngân Chi một lúc rồi mới dời đi.
Một lát sau, Cố Vọng lại cầm cái chuông kia lên.
Hắn một lần nữa ngẩng đầu: “Lại đây.”
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng: “Xong rồi à?”
Vẻ mặt Cố Vọng hơi lạnh xuống: “Nếu không thì sao?”
Khanh Linh cúi đầu, nhíu mày: “Sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm.”
Cố Vọng chớp mắt run lên, sau đó bật cười, trên gương mặt tái nhợt ánh lên mấy phần mỹ lệ.
Hắn treo cái chuông lại trên cổ Khanh Linh, chỉ trong chớp mắt, Khanh Linh đã biến trở lại dáng vẻ búp bê trước đó.
Cố Vọng nhặt Khanh Linh từ dưới đất lên, đặt vào trong lòng bàn tay, đè nén ý cười hỏi: “Ngươi cho rằng làm cho người ta ngưng hồn là chuyện rất dễ dàng ư?”
Nhìn ngược lại có vẻ rất dễ, nhưng sự thật lại không phải thế.
Khanh Linh: “Vậy vì sao ngươi còn muốn giúp hắn?”
Ý cười của Cố Vọng không giảm, chỉ là nhiều hơn mấy phần thâm ý: “Còn chưa tới lúc hắn ch.ế.t, muốn ch.ế.t thì cũng phải ch.ế.t ở trong tay ta.”
Nói xong, đuôi mắt hắn khẽ nhếch, hỏi: “Đây có tính là nói cho ngươi biết một bí mật không?”
Khanh Linh lắc đầu: “Cái này hình như ta đã biết từ sớm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/170.html.]
Cố Vọng khẽ ồ một tiếng: “Đáng tiếc, đã vậy sau này ta sẽ nói cho ngươi biết điều tiếp theo.”
Hắn đứng dậy: “Đi thôi.”
Khanh Linh nói: “Ta phải đi tìm thân thể của ta trước.”
Cố Vọng hơi dừng một chút: “Sao?”
Khanh Linh cảm thấy bây giờ rất không tiện, linh lực bị ảnh hưởng không nói, Cố Vọng sẽ lập tức đi Đinh U Trạch, nàng thế này làm sao bảo vệ được hắn.
Khanh Linh hỏi: “Có phải ngươi muốn đi Đinh U Trạch không?”
Cố Vọng giương mắt, tầng sương mù kia hình như còn chưa tan đi, Khanh Linh nhìn không thấy đáy mắt của hắn.
“Thì sao?” Cố Vọng lười biếng hỏi: “Ngươi cũng muốn đi à?”
“Nghe nói nơi đó rất nguy hiểm.” Khanh Linh nói: “Ta lo lắng, đương nhiên là muốn đi theo ngươi.”
Cố Vọng nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng nhếch môi cười khẽ: “Được.”
Nga
Cố Vọng mang theo Khanh Linh, khoảnh khắc đẩy cửa ra lập tức đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Cổ Vũ Yên, nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sợ xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Thấy cửa phòng mở ra, đầu tiên nàng ta nhìn vào phía trong xem xét tình huống của Lâm Ngân Chi.
Cố Vọng chớp mắt mấy cái, mỉm cười: “Làm sao bây giờ, hình như ch.ế.t mất rồi.”
Nghe được lời này, những người đang chờ ở bên cạnh xôn xao giật mình nhìn lại.
Cổ Vũ Yên càng muốn rút kiếm ra ngay lập tức.