Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 168

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:11:48
Lượt xem: 3

Cổ Vũ Yên lập tức ngẩng đầu: “Còn cần phải tránh mặt nữa sao?”

Cố Vọng nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Hiện tại Tiểu Quỷ Chủ của chúng ta rất suy yếu, sau khi tháo chuông xuống nếu lỡ như bị người có lòng thừa cơ xông vào thì phải làm sao bây giờ.Ta cũng không yên tâm.”

Khanh Linh bị lời này của hắn làm cho da gà nổi đầy người.

Bản lĩnh nói hươu nói vượn của Cố Vọng đã gia tăng, rõ ràng mới một ngày trước còn đang uy h.i.ế.p đòi gi.ế.t nàng, vậy mà bây giờ lại muốn bảo vệ nàng.

Tống môn chủ nghe vậy, cười dịu dàng nói: “Ngươi có thể yên tâm, chúng ta không ai làm ra loại chuyện này cả.”

Đối mặt với Tống môn chủ, Cố Vọng tiết chế lại mấy phần, đáp: “Tống môn chủ thứ lỗi, ngoài bản thân mình ra, ai ta cũng không yên tâm.”

Đây là không hề nhượng bộ chút nào.

Cổ Vũ Yên nghĩ thầm: Nói như thể nhân gia yên tâm về ngươi vậy.

Nhưng nàng ta lại sợ nói ra Cố Vọng sẽ quay người rời đi.

Cố Vọng nói tiếp: “Đương nhiên, ta cũng biết các ngươi sợ ta gi.ế.t hắn.”

Hắn tuyệt nhiên không kiêng dè, nói ra tiếng lòng của Cổ Vũ Yên.

Sắc mặt Cổ Vũ Yên thoáng thay đổi.

“Lời này của Cố huynh là dựa vào đâu mà nói.” Tống Đoan chính là một ngốc bạch ngọt(*): “Sao chúng ta lại nghi ngờ huynh được chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/168.html.]

(*)Ngốc bạch ngọt: là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.

Nga

Cố Vọng bĩu môi, nhìn về phía Cổ Vũ Yên: “Hoặc là ngươi có thể chờ.”

Giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng: “Chỉ là không biết Lâm Ngân Chi có thể chờ được hay không.”

Lời này không thể nghi ngờ đã đ.â.m trúng tim đen của Cổ Vũ Yên, bây giờ Tống môn chủ không còn cách nào, biện pháp trước đây của sư huynh cũng không có hiệu quả.

Nàng ta không còn cách nào khác.

“Không sao, không sao!” Tống Đoan lập tức nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài chờ đây! Đi thôi,Vũ Yên, không sao đâu, Cố huynh lo lắng cũng không phải không có đạo lý.”

Tống Đoan cảm thấy trước đó Cố Vọng chịu giao thân xác của Khanh Linh cho hắn, nói vậy cũng là tín nhiệm.

Bây giờ bọn họ cũng nên tính nhiệm Cố Vọng mới đúng.

Cổ Vũ Yên khẩn trương siết chặt nắm tay, cuối cùng nhìn xuống Lâm Ngân Chi sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nói: “Ta trông chừng ở cửa.”

Cố Vọng không mở miệng ngăn cản, xem như là đã đồng ý.

Tống môn chủ liếc mắt nhìn Cố Vọng một cái thật sâu, quả nhiên càng trưởng thành thì khí thế bức người ở trên người Cố Vọng lại càng mạnh, nhưng vẫn cố chấp trước sau như một, đã ra quyết định thì không một ai có thể thay đổi.

Chẳng lẽ hắn không biết tính nết kiểu này sẽ đắc tội rất nhiều người sao?

Tống môn chủ đứng dậy, không nặng không nhẹ vỗ bả vai Cố Vọng một cái: “Chờ ngươi ra, ta sẽ sai người dẫn ngươi đến Đinh U Trạch.”

Cố Vọng mỉm cười.

Loading...