Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 157
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:02:15
Lượt xem: 7
Cố Vọng ở đằng sau chậm rì rì xuống xe, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Tống Đoan sang đây.
Nhớ tới tình huống được biết bên trong ngọc truyền âm, Tống Đoan cũng không ngạc nhiên là bao.
Hắn đi tới, nhìn vào trong xe: “Khanh Linh đâu?”
Khanh Linh đang ngồi trong tay Cố Vọng: “Ở đây này.”
Tống Đoan nghe tiếng cúi đầu, trực tiếp ngẩn người: “Ngươi đây là…”
“Tống Đoan.” Cổ Vũ Yên ở sau lưng gọi: “Bây giờ chúng ta đi tìm Tống môn chủ được không?”
“Ta không sao.” Khanh Linh phân rõ nặng nhẹ: “Các ngươi đi xem Lâm Ngân Chi trước đi.”
Tống Đoan đành phải gật đầu: “Vậy lát nữa ta lại tới tìm các ngươi.”
Cổ Vũ Yên nói tiếp: “Bên trong xe vẫn còn người, là vừa cứu được, e là phải phiền ngươi tìm người tới chăm sóc một chút.”
Tống Đoan chỉ ra hai người: “Các ngươi đưa hắn về.”
Cuối cùng Tống Đoan quay đầu nhìn Khanh Linh một chút, ra hiệu cho nàng đừng nóng vội, bấy giờ mới rời đi.
Khanh Linh và Cố Vọng chậm rãi đi ở đằng sau, thấy mấy tu sĩ đang dìu thiếu niên đã được cứu chữa kia xuống dưới.
Từ đầu đến cuối hắn chỉ là một phàm nhân, bị thương ngoài da một chút, đã được Tôn Ly cứu chữa, lúc này hắn đã hồi phục và tỉnh lại.
Khanh Linh không nhịn được đánh giá nhiều thêm mấy lần, giống như phát giác có người đang nhìn, thiếu niên kia quay đầu lại.
Nhìn ở khoảng cách gần, càng có thể thấy được dáng vẻ của hắn hơi giống với Tiêu Nguyệt, ở giữa mắt và lông mày lờ mờ có chút khí thế tuổi trẻ.
Hắn nhìn thấy Cố Vọng, sau khi có chút sửng sốt thì lễ phép gật đầu.
Khanh Linh nghe được Cố Vọng cười khẽ một tiếng.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt hắn còn chưa tán đi, nàng bèn hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Cố Vọng lười biếng nói: “Thích thì cười.”
Hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy thứ mà Tiêu Nguyệt lưu lại trên người ngươi là cố ý hay vô tình?”
Khanh Linh không hề nghĩ ngợi đáp: “Cố ý.”
Nếu không nàng cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì lập tức khó chịu, ngồi ở trong xe cũng khó chịu, do vậy mới khiến nàng thấy được thiếu niên bị thương ở bên ngoài này.
Mục đích của Tiêu Nguyệt là muốn nàng cứu con trai của nàng ta.
Cố Vọng hơi bất ngờ: “Thì ra là ngươi biết.”
Ngụ ý: Biết rõ là cố ý mà ngươi còn muốn nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/157.html.]
Khanh Linh trầm mặc giây lát, đột nhiên lên tiếng: “Nàng ta thật sự rất khó chịu.”
Khó chịu đến mức bản thân không thể bỏ qua cho những thứ đã tận mắt nhìn thấy trong quá khứ.
Cố Vọng cười khẽ: “Thật đúng là Tiểu Bồ Tát.”
Thiếu niên đã được dìu đi, Cố Vọng dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, hờ hững hỏi: “Ngươi cảm thấy vợ chồng nhà họ Tô này có thể nuôi dưỡng ra một đứa nhỏ như thế nào?”
Hắn dường như chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhưng Khanh Linh dựa theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thêm vào lời nói của Cố Vọng, bất chợt cảm thấy hơi lạ.
Thiếu niên này nhìn thấy nhiều tu sĩ mà bình thường chưa từng thấy qua, còn đi đến một Tiên Môn xa lạ, nhưng không hiểu sao lại quá mức bình tĩnh.
Khanh Linh ngẫm nghĩ lại.
Nàng từng nghe vợ chồng nhà họ Tô gọi thiếu niên này là Vô Kỳ.
Nhưng người này… nàng chưa từng thấy có trong kịch bản.
Khanh Linh: “Đúng là hơi lạ.”
Nàng đột nhiên nhớ tới viên Phật châu mà Cố Vọng ném đi còn đang ở trong n.g.ự.c của nang, chút oán niệm mà Tiêu Nguyệt lưu lại đã không còn nữa, lúc đó hắn còn hỏi một câu: Còn muốn nhìn nữa không?
Cố Vọng là đang ngăn cản nàng nhìn thấy.
Khanh Linh nghi ngờ hỏi: “Cho nên lúc ấy ngươi mới không cho ta nhìn đúng không?”
Lông mày Cố Vọng khẽ nhếch lên: “Ai nói ta không cho ngươi nhìn?”
Khanh Linh im lặng nhìn hắn, miệng ngược lại cũng cứng lắm.
Cố Vọng chống lại ánh mắt của nàng, đáy mắt trào ra một chút ý cười: “Đúng là đứa nhỏ thông minh.”
Khanh Linh: “Đa tạ khích lệ.”
Cố Vọng nhìn nàng một hồi, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng, ý tứ sâu xa khó hiểu nói: “A Linh, nàng rốt cuộc là ai?”
Đột nhiên thốt ra một câu này.
Khanh Linh giật mình, này là có ý gì?
Đôi đồng tử đơn thuần luôn không chút d.a.o động của nàng đột nhiên xuất hiện một tia cảnh giác.
Nga
Cố Vọng hơi nghiêng đầu, cười: “Sau khi gặp được nàng, ngược lại có rất nhiều chuyện thú vị.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
A Linh: Có chuyện gì từ từ nói không được sao, ngươi làm ta sợ muốn chết.