Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 155
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:00:52
Lượt xem: 4
Tuy rằng trước đó đã nói là làm bằng hữu, nhưng người ta đã không nhận, Khanh Linh cũng không thể vội vàng nhận bừa được.
Trước đó là do Cố Vọng ngông cuồng làm ra chuyện có lỗi với nàng, nhưng bây giờ không phải.
Cố Vọng nhìn nàng nửa ngày, hơi nhíu mày hỏi: “Thân phận?”
Hắn như hiểu ra, kéo dài âm cuối: “Ngươi đang cảm thấy bản thân không có thân phận?”
Khanh Linh: “Không phải.”
Nàng chỉ muốn rõ ràng thôi, không cần dùng những khuôn khổ này vây nhốt bản thân, thật ra như vậy cũng tốt.
Cố Vọng đối xử với nàng không được tốt, đến lúc nàng đi ngược lại sẽ càng yên tâm thoải mái hơn.
Không biết Cố Vọng có nghe lọt tai hay không, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ngược lại thả lỏng hơn trước mấy phần: “Ngươi biết thì tốt.”
Khanh Linh thắc mắc: Ta biết cái gì?
Cố Vọng vốn dĩ đang dựa vào nệm êm như người không xương, đột nhiên hơi nghiêng người, nhích lại gần nàng hơn một chút.
“Chúng ta không có quan hệ gì cả.” Hắn nhẹ giọng nói: “Cho nên ngươi phải biết rằng, sau này nếu gặp phải chuyện gì đó, ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi hay cứu ngươi.”
Lúc nói chuyện, hắn thật sự giống như một ác ma không hề có tình cảm: “Nếu ngươi tự biết thức thời một chút thì nên coi sóc bản thân, đừng cản trở ta.”
“Nếu không, ta sẽ vứt bỏ ngươi, để ngươi tự sinh tự diệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/155.html.]
Khanh Linh: “Ồ.”
Nàng thật sự không hề bất ngờ.
Cố Vọng lại dựa trở về, Phật châu ở đầu ngón tay hắn lăn qua lăn lại, hắn khẽ thở dài một tiếng: “Cho nên cố gắng quý trọng mạng sống của mình đi.”
“Ta không muốn còn chưa có kết quả đặt cược mà ngươi đã không còn.”
Không hiểu sao, Khanh Linh cứ cảm thấy lời này nghe thế nào cũng có ý quan tâm nàng nhiều hơn.
Khanh Linhh cũng không nghĩ nhiều, gật nhẹ đầu: “Ta sẽ chú ý nhiều hơn.”
Rồi lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Cố Vọng ngước mắt, lập tức đọc hiểu biểu cảm trên mặt nàng: Không có việc gì thì ta đi ngủ đây.
Hắn thoáng khựng lại, đột nhiên có một loại ảo giác: Rõ ràng là hắn đang chiếm ưu thế, nhưng cái người hoàn toàn không đếm xỉa tới hình như lại là nàng.
Hắn không khỏi vì vậy mà có chút bực bội, tại sao nàng không thèm để tâm những lời hắn nói?
Cố Vọng hừ một tiếng, cảm thấy bản thân đúng là buồn lo vô cớ.
Không thèm đếm xỉa càng tốt, tốt nhất là đừng mong đợi hắn có thể hồi đáp lại nàng thứ gì.
Nghĩ thông suốt rồi, Cố Vọng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, hắn nhướng mắt, lại thấy Khanh Linh đã tìm cho mình một góc sáng sủa, dựa sát vào lớp lông mềm ở bên đó say ngủ.
Nga
Cố Vọng: …