Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 152
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:58:25
Lượt xem: 4
Vô Khuynh Trưởng lão giơ tay lên, một vệt kim quang tràn ra khỏi đầu ngón tay của ông ta, xuyên vào ấn đường của Cố Vọng.
Nốt chu sa trên ấn đường của hắn mơ hồ phát ra hồng quang, mãi một lát sau mới khôi phục lại vẻ bình thường.
Nga
Khanh Linh ở trong tay áo Cố Vọng chờ đợi, không nhìn thấy bên ngoài, nhưng rõ ràng cảm giác được thân thể của Cố Vọng căng thẳng một hồi lâu, hai tay cũng siết lại thành quyền.
Vô Khuynh trưởng lão thở dài: “Vọng Nhi, đừng cứng đầu nữa.”
Cố Vọng buông lỏng tay ra: “Sư phụ nếu không còn chuyện gì khác, ta xin cáo lui.”
“Đi đi.”
Trong khoảnh khắc Cố Vọng xoay người, Khanh Linh bỗng nhiên run rẩy, một sự bi thương trước nay chưa từng có bao trùm lấy nàng, làm cơ thể nàng không khỏi ớn lạnh.
Cảm giác này, hình như là đồng cảm, nhưng cũng không phải.
Nàng đột nhiên nghĩ đến việc trước đây không lâu thần hồn của nàng tiến vào thân thể của Tiêu Nguyệt, cảm xúc lúc này lại không phải của nàng, vậy lẽ nào là di chứng của lần đó?
Khanh Linh từ trong tay áo của Cố Vọng thò nửa người ra ngoài, quay đầu nhìn lại.
Trong tay Vô Khuynh Trưởng lão đang cầm cái hộp nhốt Tiêu Nguyệt lần trước, nàng cách Tiêu Nguyệt gần như thế, mới có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng ta.
Khanh Linh mím mím môi, lại rụt trở về.
Nàng và Cố Vọng ngồi riêng một xe ngựa, con ngựa này không tầm thường, bề ngoài tuy rằng nhìn không ra, nhưng lại là linh thú thường được người trong Tiên môn sử dụng, tốc độ rất nhanh, cũng có linh tính.
Cố Vọng từ sau khi quay lại không thấy lên tiếng, Khanh Linh vẫn bị hắn nhét ở trong tay áo không lấy ra.
Bên trong vừa tối lại vừa bức bối, Khanh Linh không được thích cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/152.html.]
Nàng giật nhẹ tay áo của Cố Vọng: “Ta muốn ra ngoài.”
Cố Vọng không hé răng, Khanh Linh tự đếm đến mười giây, sau đó bò ra ngoài.
Lúc này mới nhìn thấy Cố Vọng dựa vào trên xe ngựa, nhắm hai mắt lại như đang ngủ.
Nốt chu sa trên ấn đường của hắn mơ hồ phát ra ánh sáng, đỏ đến mức khiến người khác khiếp sợ.
Trên trán cũng toát ra giọt mồ hôi nhỏ.
Khanh Linh căng thẳng trong lòng, cố gắng bò đến trên bả vai của hắn: “Cố Vọng?”
Ấn đường của Cố Vọng hơi nhíu lại, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Khanh Linh áp người vào phần cổ của hắn, dùng tay kề sát vào cổ hắn, đem chút linh lực còn sót lại của mình chuyển vào bên trong.
Thật lâu sau, Cố Vọng mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm: “Ngươi làm gì vậy?”
Khanh Linh thu tay về: “Ta thấy ngươi có chút không thoải mái.”
Cố Vọng kéo nàng xuống, rủ mắt nhàn nhạt nói: “Còn có chút hồn mà cũng không muốn giữ nữa sao?’
Khanh Linh: “Ta tự có tính toán.”
Nàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Cố Vọng nhìn nàng một lát, trên cổ dường như vẫn còn sót lại chút cảm giác mát mẻ, một lát sau, hắn ngả người ra phía sau, nói: “ Huyết mạch sôi sục.”
Không hề che giấu.