Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 136
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:42:40
Lượt xem: 7
“Vọng Nhi, con đang làm gì vậy?” Trong bóng tối, giọng của Vô Khuynh trưởng lão nặng nề: “Chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đúng là liều lĩnh!”
Cố Vọng không nói tiếng nào.
Vô Khuynh trưởng lão đoán chừng cũng biết hắn sẽ không lên tiếng, sau khi im lặng một hồi lâu mới nói: “Đều ra ngoài cả đi.”
Ở nơi này Vô Khuynh trưởng lão có tư cách cao nhất, lời ông ta nói không có ai dám chống lại.
Khanh Linh thở dài một hơi, trước hết bây giờ Cố Vọng đã an toàn rồi.
Chỉ là khẩu khí này vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi: “Sư huynh!”
“Vô Khuynh trưởng lão!” Cổ Vũ Yên sốt ruột la lên: “Sư huynh ta ngất đi rồi!”
Khanh Linh ngây người, trong chớp mắt tiếp theo, trong động phát ra ánh sáng, Vô Khuynh trưởng lão đã lấy Chiếu Minh Châu ra.
Nàng nhìn qua đó, chỉ thấy Lâm Ngân Chi đang từ từ nhắm hai mắt lại, dường như đã bất tỉnh nhân sự, nàng lập tức quay đầu.
Cố Vọng đang ở cách đó rất gần, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lâm Ngân Chi, sắc mặt sa sầm đáng sợ.
Nhận ra ánh nhìn của Khanh Linh, Cố Vọng quay đầu lại: “Thế nào? Sợ ta cũng giống như hắn sao?”
Khanh Linh bị kiếm khí của Lâm Ngân Chi làm bị thương, lúc này nói không ra lời, đành phải gật nhẹ đầu, rõ ràng nhìn sơ qua Cố Vọng mới là cái người bị thương nặng nhất, vậy mà người ngất xỉu lại là Lâm Ngân Chi.
Cố Vọng dùng đầu ngón tay lau đi vệt m.á.u nơi khóe miệng, cười cười đi về phía nàng: “Yên tâm, không ch.ế.t được.”
Đầu ngón tay dính m.á.u của hắn chạm nhẹ vào thân thể hư ảo của nàng, nhưng chỉ chạm được không khí, song lại giống như là chạm được thực thể, dịu dàng xoa tóc nàng: “Ngược lại là ngươi đó.”
Cố Vọng: “Một sợi thần hồn mà cũng dám đi ra che chắn, thật đúng là không sợ ch.ế.t.”
Khanh Linh nghĩ thầm: Sợ , cho nên bây giờ nàng phải quay về thôi.
Tổn thương lần này còn cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian.
Nga
Chẳng qua ý nghĩ này vừa mới lóe lên, Khanh Linh đột nhiên cảm giác thân thể của mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Cố Vọng đã biến thành một “người khổng lồ” ở ngay trước mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/136.html.]
Con ngươi cô phóng đại:?
Cố Vọng cũng thoáng khựng lại, tiếp đó đuôi lông mày hơi nhếch lên, như cảm thấy thú vị.
Hắn cong môi cười, lấy một cái chuông ra.
Đã tận mắt chứng kiến hắn thu Tiêu Nguyệt vào trong cái chuông, nàng theo bản năng quay người muốn chạy.
Nhưng lần này cái chuông kia không hút nàng vào, mà là biến thành nhỏ hơn.
Sau một tiếng chuông ngân thanh thúy, nàng chợt cảm giác thân thể hư ảo của mình biến thành thật.
Nàng ngạc nhiên cúi đầu, chỉ thấy cái chuông kia không biết từ khi nào đã treo lên trên cổ của mình.
Cố Vọng cầm nàng lên, buông thỏng ở trong lòng bàn tay, hơi nhíu mày, vẻ mặt vốn đang suy yếu nhiều thêm mấy phần bệnh mỹ nhân.
Hắn nhỏ giọng nói: “Thành thật một chút.”
Đầu ngón tay thon dài khẽ gảy cái chuông nhỏ kia, sau khi Cố Vọng nghe được âm thanh thì có vẻ rất hài lòng: “Đây là Chuông Ngưng Hồn, thân thể của ngươi vừa được đưa về Cấm Nhai rồi.”
Cái chuông kia bị hắn gảy cho liên tục kêu vang, hắn giống như yêu thích không nỡ buông tay: “Không đeo cái này thì không thể trở về được.”
Có cái chuông này, Khanh Linh cảm giác bản thân đã có thể nói chuyện.
Nàng dại ra: “Sao lại thế này?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức đưa hai tay ra bịt miệng lại, mắt đột nhiên trợn to, vẻ mặt không thể tin được.
Ối, đây là cái giọng nói gì đây? Sao còn non nớt hơn cả Tiểu Kim Uyên nữa!
Cố Vọng cười khẽ một tiếng: “Không tệ.”
…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Vọng: Đồ chơi mới, hiểu không?