Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 132
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:38:24
Lượt xem: 3
Ánh mắt Cố Vọng hệt như một mũi tên, thân thể Tiêu Nguyệt hơi cứng đờ, yếu ớt lẩm bẩm: “Không có khả năng, vì sao bọn họ lại không bị ảnh hưởng?”
Khanh Linh nghĩ thầm: Bởi vì bọn họ đều là nhân vật chính.
Không riêng gì Tiêu Nguyệt bị nhìn chằm chằm, cho dù là bản thân Khanh Linh ở trong thân thể người khác cũng không khỏi cảm thấy hơi ớn lạnh.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra rồi sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Khanh Linh vô thức phủ nhận: Sẽ không, bây giờ nàng chỉ là một sợi thần hồn, trừ khi Cố Vọng làm ấn ký gì đó ở bên trong thần hồn của nàng, nếu không, cho dù hắn có lợi hại bao nhiêu cũng không thể nào phát hiện ra được.
Nhiều lắm chỉ là phát hiện ra nơi này còn lưu lại một tia quỷ khí mà thôi, nàng từng lưu lại quỷ khí ở trong động này, điều này cũng không có gì lạ cả.
Khanh Linh nhanh chóng trấn an mình, Cố Vọng cũng chầm chậm đi tới đây.
Thông qua thân thể của Tiêu Nguyệt, Khanh Linh rõ ràng thấy được trạng thái hiện tại của Cố Vọng.
Đáy mắt hắn không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, trên mặt là ý thù địch không hề che giấu, tựa như Tu La trong địa ngục đi tới.
Nàng không khỏi nhìn về phía cổ của Cố Vọng, trắng đến nỗi gần như phát sáng, nhưng lại không có ma văn, điều này cũng khiến nàng thoáng yên tâm.
Cố Vọng đi tới trước mặt Tiêu Nguyệt, rũ mắt xuống, dường như đang dò xét nàng ta, hết nhìn mắt của nàng ta lại tới nhìn lỗ tai của nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/132.html.]
Ánh mắt kia như là đang cân nhắc xem nên xuống tay từ nơi nào.
Giọng Tiêu Nguyệt run run nói: “Ngươi không thể gi.ế.t ta được.”
Cố Vọng sẽ không gi.ế.t nàng ta, cũng không phải Khanh Linh cảm thấy lúc này hắn có lòng tốt lớn bao nhiêu, nhưng nếu mục đích của hắn là Tỏa Hồn trận này, vậy thì Tiêu Nguyệt không thể c.h.ế.t được.
Nếu như Tiêu Nguyệt ch.ế.t rồi, Tỏa Hồn trận này cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Trong lúc Khanh Linh còn đang suy nghĩ xem Cố Vọng muốn làm gì, chợt thấy hắn chậc một tiếng, như hơi mất kiên nhẫn thỏa hiệp: “Bỏ đi.”
Dứt lời, hắn lấy ra một cái chuông, nói là chuông nhưng thực ra chỉ là thứ phát ra tiếng chuông thôi.
Nó giống một người gỗ hơn, chỉ lớn cỡ một ngón tay.
Nga
Đầu ngón tay hắn tung nhẹ, ném cái chuông kia lên không trung, cái chuông cũng không rơi xuống.
Chuông phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nguyệt đã bị hút vào bên trong cái chuông, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.
Tiêu Nguyệt gần như không có động tĩnh, nhưng Khanh Linh lại không bị văng ra.
Điều này nói rõ Tiêu Nguyệt vẫn chưa ch.ế.t, Cố Vọng chỉ là nhốt nàng ta lại.