Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 126
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:32:42
Lượt xem: 8
Lúc này, nàng lại đột nhiên phát hiện vách tường ở xung quanh hơi hơi lóe sáng.
Những tấm bùa chú phức tạp mơ hồ lóe lên.
Tiêu Nguyệt chắc chắn là đánh không lại bọn họ, vậy vì sao Lâm Ngân Chi lại bị trọng thương?
Mặc kệ nói như thế nào, vừa rồi Lâm Ngân Chi cũng đã cứu cô.
Khanh Linh giống như nhớ ra gì đó, dẫn dắt quỷ khí trong tay ra ngoài tìm kiếm Cố Vọng.
Bấy giờ, động tác của mấy người Lâm Ngân Chi đột nhiên chậm lại.
Khanh Linh nghe thấy Tống Đoan mắng to một tiếng: “Yêu pháp gì đây! Mau rút lui!”
Nàng nhìn sang bên đó.
“Hình như có bẫy.” Cổ Vũ Yên kéo Lâm Ngân Chi một cái: “Sư huynh, lui trước đi.”
Tiêu Nguyệt cười nói: “Gan lớn thật, nơi nào cũng dám đến, vừa hay, hồn phách của mấy người các ngươi có lẽ tốt hơn mấy súc sinh kia nhiều.”
Nàng ta đắc ý nói: “Trận này có thể vây khốn mấy súc sinh kia, đương nhiên cũng có thể vây khốn được các ngươi.”
Lâm Ngân Chi ngước mắt, lạnh lùng hỏi: “Thế sao?”
Tiêu Nguyệt sửng sốt.
Đột nhiên, kiếm trong tay Lâm Ngân Chi phát ra một thứ ánh sáng chói mắt, y xách kiếm lên nhằm về phía Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt không ngờ y lại không bị ảnh hưởng, nhất thời không để ý bị đ.â.m trúng bả vai.
Trận pháp phía trên vách tường càng ngày càng rõ, Khanh Linh phát hiện mặc dù Lâm Ngân Chi vẫn luôn tiến công, nhưng thân thể dường như có chút không ổn định.
Nàng lập tức tập trung tinh thần, trong nháy mắt, quỷ khí dày đặc lan tỏa, chặn kín trận pháp xung quanh nàng.
Trận pháp bị thiếu mất một góc, đương nhiên cũng mất đi phần lớn tác dụng.
Mấy người bọn họ không phải là tu sĩ tầm thường, rất nhanh đã vận linh lực ổn định thần hồn.
Lúc này Tiêu Nguyệt mới phát hiện ra nơi này còn có người, nàng ta lãnh đạm nói: “Quỷ tu.”
Nói xong lập tức đánh úp về phía Khanh Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/126.html.]
Khanh Linh tạo ra một cái ấn, cách lúc quỷ khí đánh qua, cái ấn kia đánh trúng n.g.ự.c Tiêu Nguyệt, nhưng không ngờ lại không ngăn cản được bước chân của nàng ta.
Lâm Ngân Chi nháy mắt đổi sang một hướng khác, một kiếm đánh bay Tiêu Nguyệt, sau đó hướng tới chỗ Khanh Linh, muốn đưa nàng đi.
Ánh mắt sắc bén của Khanh Linh phát hiện, quỷ khí do nàng thả ra dường như đã quay trở lại.
Nga
Khanh Linh lập tức lên tiếng: “Đừng tới đây!”
Khanh Linh không muốn làm cho bọn họ phân tâm, hơn nữa nàng cũng đã tìm được người muốn tìm, nàng thành thật nói: “Ta không sao, các ngươi đừng quan tâm tới ta, nàng ta không đụng vào ta được đâu.”
Động tác của Lâm Ngân Chi chớp mắt dừng lại: “Ngươi đang gặp nguy hiểm.”
Một viên Phật châu thế như chẻ tre b.ắ.n lên trên thân kiếm của Lâm Ngân Chi, cản lại động tác muốn đi qua của y.
“Ta thấy ngươi nên quan tâm bản thân mình thì hơn.”
Khanh Linh nghe thấy giọng nói này thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Vọng đang từ cửa động ban đầu đáp xuống.
Nhìn thấy Cố Vọng, biểu cảm trên mặt Lâm Ngân Chi cũng bắt đầu thay đổi, nhưng Tiêu Nguyệt vẫn còn đang ở sau lưng.
Nhân lúc trận pháp chưa bị che chắn, y lập tức quay đầu lại.
Khanh Linh quan sát Cố Vọng, bảo đảm hắn hoàn hảo không có bị tổn hao gì xong mới cất tiếng hỏi: “Ngươi đã đi đâu vậy?”
Cố Vọng đáp xuống bên cạnh của nàng, hắn đưa mắt nhỉn quỷ khí bao phủ trên tường, ánh mắt thâm trầm.
Nghe thấy giọng nàng, hắn quay đầu lại: “Ngươi đang giúp bọn họ sao?”
Khanh Linh nhạy cảm phát hiện, ánh mắt hắn nhìn nàng tuyệt đối không tính là thân thiện.
Nàng còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy hắn nói: “A Linh, ngươi làm ta hơi tức giận rồi đấy!”
Giọng điệu nghe qua có vẻ bất đắc dĩ.
Khanh Linh cảm thấy khó hiểu, nàng chỉ là tiện tay giúp một chút thôi mà.
“Bỏ đi.” Cố Vọng cười giễu một tiếng, bất ngờ nhấc tay lên, Phật châu từ trong tay hắn b.ắ.n ra, trong phút chốc đã đánh tan quỷ khí của Khanh Linh: “Sau này lại tính.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Linh: Ngươi nói đấy nhé.