Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 117
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:26:37
Lượt xem: 3
Cố Vọng nhìn nàng hồi lâu, trong mắt mang theo ý cười: “Được.”
Hắn đứng lên, ánh mắt đảo qua Tiêu Nguyệt đang ngồi trên mặt đất rồi bước ra ngoài, phát huy thật tốt vai trò của một quần chúng ăn dưa.
Tiêu Nguyệt bị nghẹn một hơi, muốn kêu người lại, nhưng đối phương lại là người xấu, nếu kêu như vậy thì há chẳng phải tự hủy hoại bản thân sao?
Khanh Linh và Cố Vọng không quan tâm đến nội tâm rối rắm của nàng ta, đi tới gian ngoài, lúc này lại chạm mặt nhóm vai chính vừa bước vào cửa.
Lâm Ngân Chi đi đầu tiên, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, y có hơi sửng sốt.
Không hổ là vai chính, luôn có thể tìm được cách vào trong.
Khanh Linh nghiêng người, nhường đường cho bọn họ đi vào.
Lâm Ngân Chi nhìn về phía Khanh Linh: “Không sao chứ?”
Ấy?
Sao lại muốn hỏi nàng?
Khanh Linh thoáng khựng lại, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Không sao.”
Lâm Ngân Chi không nói gì nữa.
Tống Đoan lại không tốt tính như vậy, hắn vừa mở miệng đã nói: “Cố Vọng, ngươi rõ ràng không có linh lực, vậy mà vẫn muốn mang theo Khanh Linh tự tiện xông vào ảo cảnh, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm được không!”
Cố Vọng không nóng không lạnh đáp: “Sao nào, ngươi muốn chịu trách nhiệm?”
Tống Đoan lúc này lại vô cùng tự tin: “Ta đương nhiên có thể! Khanh Linh, ngươi đi theo chúng ta đi, chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!”
Vẻ mặt của Cố Vọng vẫn không hề thay đổi, nhìn về phía Khanh Linh, vô cùng “dân chủ” ôn hòa hỏi: “Muốn đi theo hắn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/117.html.]
Khanh Linh chớp chớp mắt: “······ trọng điểm của các ngươi có phải sai rồi không?”
Mục đích hiện tại hẳn là vị bên trong kia mới đúng chứ?
Nhưng nói xong, mấy người này vẫn đang nhìn nàng.
Khanh Linh đành im lặng tiếp tục đứng bên cạnh Cố Vọng, thái độ rất là rõ ràng.
Cố Vọng nhếch môi: “Hiểu ?”
Nga
Tống Đoan không ngờ nàng sẽ kiên quyết như vậy, có chút do dự nói: “Nhưng mà ······”
Hắn còn chưa nói xong, Lâm Ngân Chi đã cắt ngang lời, người sau hơi rũ mắt, nhìn về phía Khanh Linh: “Mọi chuyện nên cẩn thận.
”
Khanh Linh xác nhận lại lần nữa, lời này là đang nói với nàng: “···· được.
”
Cố Vọng không nói chuyện, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Khanh Linh kéo kéo hắn: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Vọng đảo mắt nhìn thoáng qua tay nàng, nhưng lần này lại không hất ra, mà nhấc chân đi ra ngoài.
Khanh Linh liền đi theo bên cạnh hắn, vừa đi được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy Cố Vọng không nhẹ không nặng nói một câu: “Ngươi cho rằng, lần này ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”
Không biết vì sao, Khanh Linh lại có một loại trực giác rằng, lời này của Cố Vọng là nói với Lâm Ngân Chi.
Nàng quay đầu, thấy Lâm Ngân Chi đầu cũng không quay lại lập tức đi vào gian trong.