Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 713
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:12:44
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nghịch tử, ngươi âm mưu gì , tứ hoàng tử và Thái tử từ đến nay vẫn luôn đấu đá với , ngươi nhị ca ngươi mở miệng với tứ hoàng tử, chẳng là tứ hoàng tử ác cảm với nhị ca ngươi , ngươi như rõ ràng là huỷ hoại tiền đồ của nhị ca ngươi!”
Sắc mặt Sở Diệu trở nên lạnh lùng, lạnh lẽo Vinh quận vương: “Nhị ca cứu đại ca sẽ huỷ hoại tiền đồ, chẳng lẽ thì ?” Nói , châm chọc Vinh lão vương gia và Vinh lão vương phi.
“Hay thật, trong lòng mấy , chỉ cần là chuyện sẽ đắc tội với khác đều sẽ tìm đến , tuỳ tiện sử dụng , còn trong phủ chuyện gì chỉ dành cho Sở Huyên và Sở Chiêu.”
Sở Diệu bật dậy, lạnh lùng : “Ở trong vương phủ , từ đến nay vẫn luôn là sự tồn tại thể , thể , mấy bao giờ để ý đến , một khi như , nếu vương phủ xảy chuyện gì, các cũng đừng tìm đến .”
Nói xong, nhanh chóng rời khỏi Vinh Hân đường.
“Tên nghịch tử !”
Vinh quận vương tức giận thôi, sắc mặt Vinh lão vương gia và Vinh lão vương phi cũng trở nên xanh mét.
…
Trong Vinh An viện, Thời Phù Hân thấy Sở Diệu trở về với sắc mặt u ám, : “Sao , mấy tổ mẫu khiến tức giận?”
Sở Diệu nàng: “Nàng xem tại bọn họ thể bất công như ? Lúc tưởng rằng là vì cho nên mới cố gắng hết sức thể hiện bản , nhưng bây giờ, ngay cả khi trở thành chỉ huy Giám Sát ty, bọn họ vẫn coi là gì cả, thực sự công nhận như ?”
Thời Phù Hân: “Con đều cảm xúc, cho nên thể nào giải quyết một chuyện một cách công bằng.”
“Tổ phụ tổ mẫu yêu thương đại ca, là vì đại ca từ nhỏ lớn lên bên cạnh bọn họ, mẫu của đại ca là chất nữ của tổ mẫu; Phụ vương thích nhị ca bởi vì mẫu nhị ca là chân ái của phụ vương.”
“Chàng đúng , sự thiên vị của tổ phụ tổ mẫu và phụ vương đều liên quan gì đến nhị ca đại ca, nếu đổi thành nhị ca, đại ca, bọn họ cũng sẽ thiên vị thôi.”
“Chàng thể quyết định bởi những khác, sẽ vì sự yêu thích của khác mà trở nên lợi hại hơn, cũng sẽ vì khác yêu thương mà trở nên vụng về như lợn.”
“Gía trị của chỉ thể do bản quyết định.”
Sau khi thấy những gì Thời Phù Hân , Sở Diệu im lặng một lát : “Vậy còn nàng, lúc nàng để ý đến chẳng là vì thích ?”
Thời phù chút nên lời: “Vấn đề to tát đến mức khiến việc gì cũng dùng nó để tranh cãi ?”
Sở Diệu lời nào.
Thời Phù Hân thuyết phục : “Chẳng đó , hài lòng với con của , sở dĩ chọn Công Tôn Minh, chứ chọn là vì nhà chồng Vinh vương phủ cực kỳ tệ.”
Thấy Sở Diệu vẫn còn thả lỏng chân mày, Thời Phù Hân chỉ thể dùng bản ví dụ: “Chàng cảm thấy ?”
Sở Diệu sửng sốt một chút: “Rất .”
Thời Phù Hân tự tin mỉm : “Ta sẽ bao giờ so sánh với khác, cảm thấy bản nhất .” Nói xong, nàng hỏi: “Vậy cảm thấy đáng khác công nhận ?”
Sở Diệu chút khó xử, nên trả lời như thế nào.
Không còn cách nào khác, thanh danh bên ngoài của Thời Lục cũng khác gì mấy so với , nếu nàng khác công nhận, thực sự thể mở miệng , nhưng nếu nàng đáng khác công nhận, Sở Diệu cảm thấy chỉ cần , Thời Lục chắc chắn sẽ bộc phát lửa giận với .
Thời Phù Hân thấy Sở Diệu phản ứng, hừ một tiếng, tiếp tục : “Ta đương nhiên yêu cầu của đời đối với nữ nhân là gì, nhưng nếu việc theo quy củ rập khuôn thì sẽ còn là nữa.”
“Bởi vì hành xử khác nên mới khác tán thưởng, chẳng lẽ vì thế mà ?”
“Người ngoài cảm thấy , chẳng qua là vì việc theo suy nghĩ của bọn họ, nhưng nếu thực sự việc theo quy tắc của đời, đây chắc chắn sẽ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-713.html.]
“Mỗi đều suy nghĩ khác , ví dụ như theo quan điểm của , những răm rắp lời phụ mẫu là ngu hiếu, chính kiến bản , nhưng trong mắt nhiều , đó là một trung hiếu.”
“Chàng giá trị ở chính cảm nhận của , chứ phó mặc cho khác quyết định.”
Thời Phù Hân Sở Diệu: “Có lẽ cũng , một khi quyền kiểm soát trong tay khác, sẽ khác nắm mũi dắt , khi đó cảm xúc suy nghĩ đều còn quan trọng nữa.”
Sở Diệu hiểu ý tứ của Thời Phù Hân, thở dài một , sắc mặt giãn một chút.
Thấy , Thời Phù Hân mỉm chuyển chủ đề: “Sở Huyên sắp lưu đày, vị trí thế tử sẽ bỏ trống.”
Sở Diệu hứng thú ừ một tiếng: “Người chọn nhất cho vị trí thế tử trong lòng phụ vương vẫn luôn là Sở Chiêu, Sở Huyên lưu đày khéo nhường chỗ cho Sở Chiêu.”
Thời Phù Hân chậc chậc lắc đầu: “Ba các thực chất đều là những kẻ đáng thương.”
Sở Diệu gì.
lúc , Bình Yên vội vàng đến.
Thời Phù Hân: “Có chuyện gì ?”
Bình Yên: “Đại phu nhân đang loạn ở Vinh Hân đường, la hét hoà ly với đại gia.”
Thời Phù Hân bĩu môi: “Mấy ngày La thị còn tỏ vẻ trọng tình trọng nghĩa, bây giờ đại ca sắp lưu đày, nàng gấp gáp hoà ly.”
Sở Diệu nhạo thành tiếng: “Giữa La thị và Sở Huyên thể tình nghĩa gì chứ, hai vẫn luôn bằng mặt bằng lòng.”
Nhà đẻ Khánh quốc công phủ sớm sụp đổ, nếu bất đắc dĩ, La Khởi Lam cũng rời khỏi Vinh vương phủ, nhưng Sở Huyên lưu đày, Vinh lão vương phi yêu cầu nàng cùng để chăm sóc cho Sở Huyên.
Nàng và Sở Huyên thành nhiều năm như , Sở Huyên bao giờ đặt nàng ở trong lòng, bây giờ nàng lưu đày cùng, đương nhiên nàng .
Vinh lão vương phi vô cùng tức giận và bất mãn việc La Khởi Lam đưa yêu cầu hoà ly.
La Khởi Lam sớm còn nhà đẻ để dựa dẫm, vương lão vương phi vốn định sử dụng quyền lực để ép buộc nàng lưu đày cùng với Sở Huyên, ai ngờ chính Sở Huyên đồng ý hoà ly.
“Ta và La thị vốn dĩ duyên phận phu thê, bây giờ tách cũng thể coi là về chỗ đấy.”
Trước cửa thành, Sở Huyên mang theo còng tay xích chân, cố gắng hết sức cầm bút thư hoà ly.
La Khởi Lam thư hoà ly trong tay, hề cảm giác vui sướng vì tự do, ngược còn châm biếm Sở Huyên: “Ta và ngươi duyên phận phu thê, ngươi duyên phận với ai?”
“Sở Huyên, đời đều ngươi là một si tình, thực ngươi chính là lãnh khốc vô tình nhất.”
Hốc mắt La Khởi Lam chút đỏ ửng, ngẩng đầu lên ép nước mắt ngược trong, nhàn nhạt : “Sở Huyên, nếu kiếp , hy vọng và ngươi vĩnh viễn quen .”
Nói xong, nàng xoay bỏ chạy.
Nhìn theo bóng dáng rời của La Khởi Lam, Sở Huyên rũ mắt xuống, đó ngẩng đầu lên về phía Vinh lão vương phi ở bên cạnh: “Tổ mẫu, cháu là một trượng phu , đừng vì chuyện hoà ly mà khó nàng.”
Vinh lão vương phi đau lòng lôi kéo Sở Huyên: “Đứa nhỏ , tâm địa cứng cũng mềm, cho nên cuối cùng chịu thiệt thòi vẫn là cháu, cháu nhất định sữa đổi việc .”
Sở Huyên gắng gượng mỉm gật đầu: “Tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu, và tổ phụ bảo trọng, tôn nhi đây.” Nói xong, né tránh sự lôi kéo của Vinh lão vương phi, cũng những khác trong vương phủ, lập tức về phía đám lưu đày.
Các chủ tử vương phủ đều đến, chỉ là phu thê Sở Chiêu và phu thê Sở Diệu cách đó khá xa.
Sở Chiêu và Sở Diệu đều im lặng lạ thường, theo dòng lưu đày chậm rãi rời , trong mắt loé lên sự phức tạp, nhưng một chút cảm xúc khác thường nhanh chóng biến mất.