Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 702
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:12:33
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vinh quận vương nhíu mày: “Nếu nhi tử mặc kệ, ba tên nhãi ranh chẳng sẽ lật trời ?”
Vinh lão vương gia ông một cái: “Con ba chúng nó đều chọn phe phái cho ?”
Vinh quận vương ngây ngẩn cả .
Vinh lão vương gia nhẹ giọng : “Đứng thành phe phái trong hoàng gia là chuyện liên quan đến sinh tử, cuộc tranh đấu giữa chúng nó bây giờ sớm còn là cuộc tranh đấu giữa ba nữa , ai thua ai thắng còn xem tầm mắt và vận may của chúng nó.”
Vinh quận vương lo lắng: “Phụ vương…”
Vinh lão vương gia cắt ngang ông : “Nếu con đổi gì, thì đừng bất cứ điều gì cả, đây là chuyện duy nhất một phụ như con thể cho nhi tử của .”
Nhìn Vinh lão vương gia nhắm mắt , Vinh quận vương bực bội xoa đầu.”
Nếu chỉ là mấy cuộc cãi vả giữa nhi tử, ông còn thể sử dụng phận phụ trấn áp, nhưng chuyện liên quan đến đoạt đích, ông cũng luống cuống, căn bản thể nhúng tay .
lúc , tiếng vó ngựa phi nước đại từ xa đến gần.
“Tam gia.”
Là của Giám Sát ty.
“Tam gia, trời còn sáng, b.ắ.n phong thư ở cổng lớn Giám Sát ty.”
Sở Diệu nhận lấy lá thư thủ hạ đưa lên, mở , sắc mặt lập tức tối sầm.
Thời thị đang trong tay , nếu cứu , giờ tỵ (9:00), hãy đến khu lăng mộ phía tây ngoại thành, nếu đến quá thời gian thì hãy nhặt xác- Đông Kiếm.
Sở Diệu cũng suy nghĩ nhiều, gấp lá thư , xoay theo của Giám Sát ty rời .
“Tam .”
Sở Chiêu mở miệng gọi Sở Diệu : “Nếu đến trễ hoặc đến triều bái là tội đại bất kính với Hoàng thượng, bất kể việc gấp gì nữa, khuyên nhất nên đặt qua một bên, chờ triều bái kết thúc hẵng xử lý.”
Nói , thoáng qua Sở Huyên, : “Ta nghĩ, lẽ cũng mượn chuyện gây rắc rối, nhân cơ hội kéo chức vị chỉ huy Giám Sát ty của xuống đúng ?”
Sở Diệu Sở Chiêu, Sở Chiêu quy phục tứ hoàng tử, nhanh chóng bại trận như , mà là và Thái tử đánh đến lưỡng bại câu thương, đó tứ hoàng tử yên ngư ông đắc lợi.
“Có một việc thể chờ.”
Nói xong, Sở Diệu đánh ngựa rời .
Nhìn Sở Diệu cưỡi ngựa xa, Sở Chiêu lắc đầu chậc chậc hai tiếng, mỉm Sở Huyên: “Đại ca, xem hôm nay chúng còn thể ăn bữa cơm đoàn viên ?”
Sở Huyên liếc mắt Sở Chiêu một cái, đó đưa mắt về phía bóng dáng càng ngày càng xa của Sở Diệu, gì.
Sở Chiêu “ồ” một tiếng, hôm nay Hoàng thượng mời thập đại hoàng thương tham gia triều bái, tứ hoàng tử sớm với rằng đây là cái bẫy Thái tử đặc biệt giăng cho phu thê tam .
“Thực sự thể , vị tam vô tâm vô phế của chúng mất lý trí vì một nữ nhân.”
Sở Chiêu Sở Huyên: “Đại ca, đều là một si tình, nhưng cảm thấy hình như tam còn tình nghĩa hơn cả .”
“Tam rời , lẽ điều sẽ khiến Hoàng thượng tức giận, công thêm Thái tử châm ngòi thổi gió, thể sẽ mất chức vị Giám Sát ty, chừng chuyến còn sẽ bỏ mạng, nhưng vẫn quyết định rời .”
“Còn hình như bất cứ chuyện gì cho đại tẩu, thì rốt cuộc sự thâm tình và si tình của từ mà đến?”
Sở Huyên liếc mắt Sở Chiêu một cái, để ý đến , lập tức xoay lên ngựa, cưỡi ngựa đến xe ngựa của Vinh lão vương gia và Vinh quận vương: “Tổ phụ, phụ vương, thể ?”
Vinh quận vương thoáng qua Vinh lão vương gia vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ thể thấy Sở Diệu rời .
“Đi thôi.”
…
Khoảng chừng nửa khắc khi đoàn xe của Vinh vương phủ rời , Yên Đại Tử cũng thúc ngựa nhanh chóng đến Vinh vương phủ.
“Cái gì? Tam gia rời khỏi thành?”
Trong những gác cổng của vương phủ của Sở Diệu, khi Sở Diệu nhận một phong thơ, thậm chí còn tham gia triều bái trực tiếp rời khỏi thành từ trong miệng , lập tức lên xe ngựa rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-702.html.]
Thời Phù Hân lo lắng khi Ma Xuyên và Ma Giang mất tích, của Vi gia sẽ phái tìm kiếm khắp nơi nên lái xe ngựa đến một rừng cây chờ Sở Diệu.
“Phu nhân, sáng sớm hôm nay gửi cho Giám Sát ty một bức thư, khi xong, tam gia lập tức rời khỏi thành.”
Yên Đại Tử thở hổn hẩn với Thời Phù Hân những gì ở vương phủ.
Sau khi xong, sắc mặt Thời Phù Hân chút kinh ngạc.
Có lẽ bức thư Sở Diệu nhận nhắc đến tin tức nàng bắt.
Hôm nay triều đình tổ chức triều bái, đối với Sở Diệu- Một quyền lực trong tay Hoàng thượng mà , thể vắng mặt; Cộng thêm tuyệt điên tông sư Đông Kiếm ở đó, Sở Diệu là đối thủ của bà , đối với Sở Diệu mà , mạng sống của đang uy hiếp.
Dưới tình huống , Sở Diệu sẽ vì nàng mà tự đặt tình thế nguy hiểm, đây là điều nàng thể ngờ tới.
Trong mắt nàng, Sở Diệu là một lý trí và thực tế, hơn hai năm thành , nàng và cũng mấy mật, đều sẽ cân nhắc lợi hại trong nhiều chuyện, mỗi đều giữ bí mật cho riêng .
Chuyện thể coi là âm mưu do Thái tử và Vi gia bày , Sở Diệu thể nào , nhưng mặc dù , vẫn chọn cách mạo hiểm, điều khiến nàng chút mất bình tĩnh.
“Tam gia khỏi cửa thành nào?”
“Cửa thành phía tây, là đến ngoại thành phía tây.”
“Ta sẽ đến đó một chuyến, sẽ đưa Ma Xuyên và Ma Giang , ngươi hãy trông chừng những còn .”
Thời Phù Hân dặn dò Yên Đại Tử vài câu, đó đánh xe ngựa đưa Ma Xuyên và Ma Giang rời .
Bởi vì Ma Xuyên và Ma Giang quá quan trọng, Thời Phù Hân lo lắng nếu giao cho những khác sẽ xảy chuyện nên dẫn theo hai bọn họ tách với Yên Đại Tử, tìm một sơn động bí mật, giấu Ma Xuyên và Ma Giang điểm huyệt ngủ , đó nhanh chóng về phía tây ngoại thành.
Trong một thôn làng hẻo lánh ở ngoại thành phía tây, Đông Kiếm Vi Hồng Tân- Thế tử của thành quốc công phủ đích đến đây với sắc mặt ngưng trọng: “Sao thế tử đích đến đây?”
Trên mặt Vi thế tử gì bất thường, : “Mời Nhậm cung chủ rời núi, cho dù gia phụ đích đến đây nữa cũng là chậm trễ ngài.”
Đông Kiếm những lời khen tặng lừa gạt, ngược , tâm trạng càng thêm ngưng trọng.
Vi gia thực sự khá khách khí với tuyệt điên tông sư như bà , nhưng hôm nay, bọn họ g.i.ế.c chính là Sở Diệu- Chỉ huy Giám Sát ty, tai mắt và đao phủ của Hoàng thượng.
Thân là ngoại gia của Thái tử, Vi thế tử thể xuất hiện trong những chuyện như thế , đặc biệt hôm nay hoàng quốc thích còn cung tham gia triều bái, càng nên đến đây.
Vi thế tử xuất hiện!
Bà cảm thấy đây là vì Vi quốc công phủ coi trọng bà , chắc chắn là hai ngày nay xảy chuyện gì đó khiến Vi gia lo lắng bà tạm thời buông tay, cho nên mới đích đến đây giám sát.
Xảy biến cố?
Trong lòng Đông Kiếm chấn động, Thời Phù Hân chẳng là một biến cố lớn ?
Lúc khi trong kế hoạch săn g.i.ế.c Sở Diệu của Vi gia, của Vi gia suy xét đến việc, nhưng để ý nhiều đến Thời Phù Hân, bà cũng như , nhưng ai thể ngờ rằng nàng là một tuyệt điên tông sư chứ?
Đông Kiếm đè nén sự bất an ở trong lòng, Vi thế tử: “Hai ngày nay Thời Phù Hân gây chuyện đấy chứ?”
Trong mắt Vi thế tử nhanh chóng xẹt qua một tia khác thường, ngay đó lập tức che giấu: “Thời thị trúng cổ trùng của Ma Xuyên nên ngoan ngoãn.”
Đông Kiếm suy đoán Thời Phù Hân đang chờ đợi thời cơ, đó liên thủ với Sở Diệu một mẻ bắt hết đám Vi gia, ở chỗ Ma Xuyên, lẽ nàng sẽ tiếp tục nguỵ trang để đánh lừa Ma Xuyên, nên cũng mấy nghi ngờ về câu của Vi thế tử.
Chỉ là, nếu Thời Phù Hân gây chuyện, biến cố đến từ ?
“Sở Diệu thì ? Thời Phù Hân biến mất, phản ứng như thế nào?”
Vi thế tử : “Khi một nữ quyến quan to hiển quý biến mất, vì thanh danh thể diện, bọn họ tiện ầm ĩ, Sở Diệu cũng chỉ dám âm thầm tìm .”
Cảm giác bất an trong lòng Đông Kiếm càng ngày càng mãnh liệt, Thời Phù Hân hành động thiếu suy nghĩ, phía bên Sở Diệu cũng xảy chuyện gì, rốt cuộc tại Vi thế tử đích mặt chứ?”
Vi thế tử lãng phí thời gian, : “Nhậm cung chủ, bây giờ chúng xuất phát .”
Đông Kiếm nhúc nhích, bà Vi thế tử, tiếp tục truy vấn: “Đã dụ dỗ thành công Sở Diệu? Hắn sẵn sàng mạo hiểm vì Thời Phù Hân?”
Vi thế tử gật đầu: “Có lẽ bây giờ Sở Diệu rời khỏi công thành phía tây, nhắc đến chuyện , Sở Diệu đúng là một si tình.”
“Cũng gì đáng ngạc nhiên cả.”
Đông Kiếm nghĩ đến trong lúc tiếp xúc với Thời Phù Hân, Thời Phù Hân lúc thì tỏ khí phách đời bằng nửa con mắt, lúc bộ tịch tỏ vẻ dịu dàng yếu ớt thể gì , đối mặt với một nữ tử đổi linh hoạt, mâu thuẫn với hai thái cực trái ngược như , chỉ cần là nam nhân đều sẽ nảy sinh ham chinh phục tràn ngập.
Vi thế tử kinh ngạc “hả?” một tiếng.