Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 695
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:06:14
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trong cung yến đông chí, từng thử thăm dò Hồ Tâm Nhuỵ và Đỗ Tử Toàn, hai , , là nhà đẻ và nhà chồng lưng các nàng đều quy phục Thái tử.”
“Đỗ gia và Hồ gia chính là hậu nhân của Truyền nhân Long thị, Công Tôn gia cũng là một gia tộc lâu đời tồn tại qua những biến đổi của các triều đại, các nhận vấn đề của bọn họ sẽ sâu sắc hơn một chút.”
“Bây giờ Thái tử còn thương ở chân, thể chữa khỏi cũng , nghĩ những sớm quy phục Thái tử đó bây giờ lẽ đang do dự cũng nên.”
Tâm phúc im lặng một chút : “Theo nô tài thấy, Minh quốc công phủ nên quy phục Thái tử.”
Đông Phương Hoằng thở dài: “Đây cũng là chuyện còn cách nào khác, đương kim Hoàng thượng trong tối ngoài sáng chèn ép Minh quốc công phủ, nếu Minh quốc công phủ phản kháng, cuối cùng hoặc sẽ rơi kết cục sụp đổ, chừng còn xét nhà lưu đày.”
“Minh quốc công vi phạm tổ huấn, quy phục Thái tử chẳng qua cũng chỉ ham công trạng tòng long, kéo dài mạng sống cho Minh quốc công phủ thêm mấy năm mà thôi.”
“Đáng tiếc, bọn họ cuộc chơi quá sớm, ánh mắt lắm.”
Tâm phúc Đông Phương Hoằng: “Chủ nhân, chúng đây?”
Đông Phương Hoằng khẽ híp mắt: “Minh quốc công phủ là Minh quốc công phủ, Đông Xương Hối là Đông Xương Hối, giữa chúng và Minh quốc công phủ bất cứ quan hệ gì.”
“Không, những quan hệ gì mà giữa và Minh quốc công phủ còn mối thù sát .”
Đông Phương Hoằng tâm phúc: “Bây giờ ngươi lập tức lập một danh sách các thương gia mối quan hệ với Minh quốc công phủ và Thái tử cho .”
“Thời Phù Hân đúng, nếu đối đều trực diện với quyền quý sẽ đ.â.m đến vỡ đầu chảy máu, chúng sẽ đường vòng, xử lý túi tiền của bọn họ, tiền, để xem bọn họ còn thể hưởng thụ cuộc sống vàng son của như thế nào.”
….
Thời Phù Hân quan tâm Đông Phương Hoằng đối phó với Minh quốc công phủ như thế nào, chỉ cần việc cho Thái tử, tăng sức cản bọn họ lật đổ Thái tử, nàng cũng thêm một kẻ địch.
Kể từ khi phận đường chủ Thần Nông đường bại lộ, cuộc sống của Thời Phù Hân ở trong vương phủ hơn ít, biểu hiện cụ thể là lão vương phi và Quan vương phi bắt bí sai lầm của nàng rõ ràng giảm nhiều, La Khởi Lam và Đường San cũng tuỳ tiện lắc lư mặt nàng nữa.
Vào ngày mùng một và ngày mười lăm mỗi tháng là ngày Thời Phù Hân thỉnh an lão vương phi và Quan vương phi.
Vào ngày mười lăm tháng 11 hôm nay, Thời Phù Hân thỉnh an xong trở về Vinh An viện, mới bước viện ngửi thấy trong khí mùi m.á.u tươi, sắc mặt nàng đổi, bước nhanh phòng, đó thấy Sở Diệu dang nhoài ghế quý phi, sắc mặt tái nhợt, phía lưng nhiễm một mảng lớn máu.
“Sao thương?”
“Ai khiến thương?”
Thời Phù Hân bước nhanh đến mặt Sở Diệu, cẩn thận kiểm tra vết thương một chút.
Là vết kiếm đ.â.m sâu xương!
“Một tuyệt điên tông sư thiện kiếm?”
Sở Diệu Thời Phù Hân là Bạch Nguyệt Quang nên cũng ngạc nhiên khi nàng mới liếc mắt một cái nào gây thương tích: “Là Đông Kiếm của phiếu miểu cung.”
“A!”
Trong lúc chuyện, động đến miệng vết thương, Sở Diệu lập tức đau đến mồ hôi đầy đầu.
Thấy , Thời Phù Hân vội vàng : “Lát nữa hẵng , để rửa sạch miệng vết thương cho .” Nói , nàng đích nội thất lấy rương thuốc ngoài.
Một nhát kiếm của tuyệt điên tông sư, kiếm khí sắc bén, nếu Sở Diệu cũng là tuyệt điên tông sư và bảo vệ nội tạng của thì lúc là tử thi .
Miệng vết thương ngừng chảy máu, Thời Phù Hân cẩn thận dùng kéo cắt bỏ quần áo của Sở Diệu, để lộ vết thương sâu đến mức lộ xương cốt.
Trong lúc đó, chỉ cần khẽ chạm miệng vết thương một chút, trán Sở Diệu lập tức toát mồ hôi như hạt đậu, mặt cũng hiện lên vẻ đau đớn khi cố gắng hết sức nhẫn nại.
“Ta sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Thời Phù Hân cẩn thận hết sức thể để xử lý miệng vết thương của Sở Diệu, mặt mang theo sự căng thẳng và lo lắng mà bản nàng cũng thể nhận .
Vết thương của Sở Diệu chỉ là vết kiếm sâu đến tận xương, mà điều tồi tệ hơn cả là nội lực trong cơ thể thể kiểm soát nữa, đây mới là nguồn gốc phát nỗi đau lớn nhất của .
Thấy Sở Diệu thực sự đau đớn thể chịu , Thời Phù Hân suy nghĩ một chút rút ngân châm , trực tiếp đ.â.m huyệt ngủ của .
Chẳng bao lâu , Sở Diệu ngủ say.
Thời Phù Hân xử lý xong miệng vết thương lưng , đó bắt đầu dùng ngân châm giúp Sở Diệu trấn áp nội lực đang cuồng loạn trong gân mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-695.html.]
Khi Sở Diệu tỉnh một nữa thì trời tối.
“Tỉnh ?”
Thấy Sở Diệu mở mắt , Thời Phù Hân vội vàng qua đó: “Cảm giác thế nào?”
Sở Diệu thấy bây giờ đang giường của Thời Phù Hân, trong lúc nhất thời chút ngơ ngẩn.
Thời Phù Hân thấy lời nào, đầu tiên là đưa tay sờ trán một cái, đó nắm lấy cổ tay bắt mạch: “Không phát sốt, nội lực cũng định .”
Sở Diệu hồi phục tinh thần: “Ta .”
Thời Phù Hân liếc một cái: “Cái gì gọi là , vết thương của nếu tỉnh dưỡng một tháng thì đừng mong lên.”
Lúc , Lãnh ma ma bưng thuốc sắc xong : “Phu nhân, thuốc xong .”
“Đưa cho .”
Thời Phù Hân nhận lấy chén thuốc, dùng muỗng quấy nước thuốc thổi khí, chờ nước thuốc nguội một chút, đích đút cho Sở Diệu.
Sở Diệu chút thụ sủng nhược kinh, Thời Phù Hân của bây giờ quá dịu dàng, dịu dàng đến mức quen lắm.
Thấy Sở Diệu mở miệng, Thời Phù Hân nhịn hỏi: “Chàng sợ đắng ?” Nói , nàng gọi Bình Yên đưa mứt hoa quả .
“Không cần mứt hoa quả.”
Nghe , Sở Diệu vội vàng mở miệng, nhanh chóng uống hết thuốc trong muỗng.
Đùa gì , là một nam nhân, chỉ nữ nhân mới ăn mứt hoa quả.
“Chàng chậm một chút.”
Nhìn Thời Lục đút cho từng muỗng từng muỗng, Sở Diệu cầm lấy chén thuốc uống hết một , thuốc quá đắng, nếu uống hết trong vòng một ngụm, cần chịu đựng vị đăng của thuốc.
nỡ phá vỡ ấm đang chảy giữa và Thời Lục, chỉ thể chịu đắng uống từng ngụm từng ngụm, uống chịu đắng, còn cố gắng thể hiện ngoài mặt.
Nhìn nước thuốc trong chén cuối cùng cũng hết, trong lòng Sở Diệu thở phào nhẹ nhõm một , mới thở phào một thì Thời Phù Hân nhét một viên mứt hoa quả miệng.
“Miệng ngọt ngào, chúng đều là , nếu thuốc đắng, thể ăn mứt hoa quả, gì đáng hổ cả.”
Sở Diệu: “….”
Thời Phù Hân đặt chén thuốc xuống, đỡ Sở Diệu gối mềm một nữa, thấy sắc mặt giãn , nàng mới mở miệng hỏi một nữa: “Rốt cuộc thế ? Tại Đông Kiếm đến kinh thành? Tại còn đánh với ?”
Sắc mặt Sở Diệu ngay lập tức trở nên nghiêm túc: “Có lẽ Đông Kiếm đến kinh thành từ lâu, chỉ là vẫn luôn xuất hiện mà thôi, sở dĩ gặp bà là vì ám vệ phát hiện tung tích của Ma Xuyên.”
Nói , Thời Phù Hân: “Nàng đúng, Ma Xuyên vẫn luôn ở trong kinh thành, sống trong một thôn trang ở ngoại thành của Vi gia, còn thường xuyên mới một vị hoà thượng.”
Sắc mặt Thời Phù Hân đổi: “Chính là vị Hoàng thượng thường xuyên giảng kinh cho Thái hậu ở Báo Quốc tự ?”
Sắc mặt Sở Diệu trở nên khó coi: “ , chính là vị hoà thượng .”
Thời Phù Hân chặc lưỡi vài tiếng: “Lá gan của Thái hậu và Vi gia đúng là đủ lớn.”
Sở Diệu là tông hoàng thất, coi trọng thanh danh và vinh dự của hoàng thất nhất, bây giờ tìm chứng cứ xác thực Thái hậu thông dâm, ghê tởm Thái hậu và Vi gia đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi : “ là quá to gan lớn mật.”
Thời Phù Hân thấy Sở Diệu tức giận đến mức ảnh hưởng đến miệng vết thương lưng, nàng vội vàng chuyển chủ đề: “Chàng cũng là tuyệt điên tông sư, tại Đông Kiếm thương nặng như thế ?”
Sở Diệu Thời Phù Hân, trả lời ngay, im lặng một lúc lâu mới : “Nội lực của do bản tu luyện, mà là kế thừa của khác.”
Thời Phù Hân gật đầu: “Ta .”
Sở Diệu thấy mặt Thời Phù Hân để lộ bất cứ nghi hoặc nào vì kế thừa nội lực của khác, lúc mới tiếp tục : “Đông Kiếm là của Thái tử, lẽ Thái tử chuyện kế thừa nội lực ở Luân Hồi điện, trong Luân Hồi điện chắc chắn của Thái tử.”
“Kế thừa nội lực của khác thoạt giống như một lối tắt, nhưng nhiều nguy hiểm thể kiểm soát .”
“Luân Hồi điện một loại ly hồn yên, chỉ cần những kế thừa nội lực của khác ngửi , nội lực trong cơ thể sẽ chịu kiểm soát mà phát sinh bạo động.”
“Đông Kiếm giữ ly hồn yên trong tay.”
Thời Phù Hân đến ly hồn yên, lúc trong cuộc bạo loạn ở Vĩnh Định môn, nàng tận mắt chứng kiến nhi tử của Nhiếp Chính vương Sở Hổ dùng ly hôn yên để liên thủ với nam quyền Phương Vô Trần đánh trọng thương Sở Diệu như thế nào.