Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 680
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:05:58
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Hân bày dáng vẻ vô cùng vui vẻ: “Đồ ngoan, mau dậy , vi sư đây cũng chú trọng đến mấy nghi thức xã giao đó, chỉ cần trong lòng ngươi thực sự kính trọng sư phụ là là .”
Khoé miệng đại hoàng tử giật giật một nữa.
Nếu thực sự thèm để ý thì sẽ bảo hiếu thuận đội mũ cao cho .
Một đồ hiếu thuận phẩm hạnh đoan chính thể chào hỏi sư phụ chứ?
“Được , đừng nữa, mau xuống .”
Nghe thấy giọng điệu mời của Thời Phù Hân, đại hoàng tử sửng sốt một chút, đó mới mỉm xuống đối diện Thời Phù Hân.
Sau khi đại hoàng tử xuống, Thời Phù Hân cũng lời nào, cứ thế mỉm tủm tỉm .
Lúc đầu đại hoàng tử còn hiểu rõ ý của Thời Phù Hân, nhưng khi thấy tầm mắt của nàng lướt qua chén , mới bừng tỉnh hiểu , gượng dậy, đích rót cho Thời Phù Hân một chén .
Thời Phù Hân nể mặt mũi đại hoàng tử, nâng chén lên cẩn thận nhấp một ngụm, cảm thán : “Trà do đồ rót đúng là ngon thật.”
Tâm trạng lúc của đại hoàng tử thực sự thể diễn tả thành lời, chỉ thể gượng trả lời: “Nếu sư phụ thích, đồ nhi sẽ thường xuyên châm cho sư phụ.”
“Thật ?”
Thời Phù Hân vui vẻ đại hoàng tử, ngay đó thu ý , xua tay, vẻ tiếc nuối : “Vẫn nên thôi , vi sư cũng ngươi dễ dàng gì, thể quá nhiều tiếp xúc với vi sư, lòng hiếu thuận của ngươi vi sư cảm thấy đủ .”
Đại hoàng tử: “…”
Hắn trả lời câu như thế nào đây?
Cao Trường Thọ ở bên cạnh đến trợn mắt há hốc mồm, ông thực sự ngờ rằng Diệu tam phu nhân thực sự dám bày tư thái của một sư phụ với đại hoàng tử, phô trương thì thôi , nàng còn lệnh cho đại hoàng tử bưng rót nước cho , còn tỏ vẻ đương nhiên như !
Thời Phù Hân cũng thức thời, những gì nên nhắc nhở đại hoàng tử đều nhắc nhở, đến lúc đến chính sự: “Tướng công ngươi gặp vi sư, chuyện gì ?”
Thấy Thời Phù Hân chủ động chuyển chủ đề, trong lòng đại hoàng tử cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một .
Sở Diệu nhắc nhở sai, sư phụ của thực sự dễ đối phó chút nào!
“Sư phụ, của Thần Nông đường kinh .”
“Chuyện vi sư .”
Đại hoàng tử Thời Phù Hân, thử hỏi: “Không sư phụ quan hệ như thế nào với đường chủ Thần Nông đường?”
Thời Phù Hân : “Mối quan hệ sinh tử.”
Sắc mặt đại hoàng tử chấn động: “Sư phụ, mượn sức Thần Nông đường, sư phụ nghĩ như thế nào?”
Thời Phù Hân kinh ngạc đại hoàng tử: “Ngươi cần mượn sức Thần Nông đường.”
Đại hoàng tử hiểu lắm: “Lời của sư phụ là ý gì?”
Thời Phù Hân còn tỏ khiếp sợ hơn cả đại hoàng tử: “Ngươi quên , ngươi là hộ pháp của Thần Nông đường, ngươi vốn dĩ là một thành viên của Thần Nông đường, cần gì mượn sức nó nữa?”
Đại hoàng tử thực sự ngây ngẩn cả , là hộ pháp của Thần Nông đường, tại ?
Lúc , đại hoàng tử nghĩ đến tấm hộ pháp lệnh mà nhận khi thành , ngạc nhiên Thời Phù Hân: “Ta là hộ pháp của Thần Nông đường?”
Thời Phù Hân gật đầu; “ , chẳng đưa hộ pháp lệnh cho ngươi ?”
Đại hoàng tử chút sửng sốt, thậm chí còn gì cả, thế mà trở thành hộ pháp của Thần Nông đường?
tin trời sẽ tự nhiên rơi xuống một chiếc bánh nhân, Thần Nông đường mới tay cho trở thành hộ pháp, nếu ý đồ gì, tin.
Thời Phù Hân mỉm đại hoàng tử “Đồ ngoan, ngươi cảm thấy Thần Nông đường như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-680.html.]
Đại hoàng tử thu hồi suy nghĩ của , nghiêm mặt : “Thần Nông đường là một hiệu thuốc lương tâm.”
Thời Phù Hân hỏi: “Ngươi thấy Thần Nông đường mở khắp Đại Sở ?”
Đại hoàng tử suy nghĩ một chút : “Nếu những loại thuốc Thần Nông đường bán vẫn tác dụng thực tế với bá tánh như , đương nhiên hy vọng Thần Nông đường thể mở khắp Đại Sở.”
Thời Phù Hân mỉm gật đầu: “Đồ ngoan, ngươi là hộ pháp của Thần Nông đường, nếu thể nhận sự ủng hộ của ngươi, sự phát triển lớn mạnh của Thần Nông đường đường nhiên sẽ lên một tầm cao mới.”
Đại hoàng tử cảm thấy trong câu của Thời Phù Hân ẩn ý gì đó, nhưng nhất thời nghĩ đúng chỗ nào, chỉ thể mỉm .
Sau đó, cuộc gặp mặt cứ thế kết thúc.
Chờ đến khi đại hoàng tử rời khỏi Thao Thiết tửu lầu, lên xe ngựa, mới dần dần cảm nhận , rõ ràng chính là đưa yêu cầu gặp mặt , nhưng bộ quá trình gặp , rơi thế động.
Mục đích gặp mặt của chính là mượn sức Thần Nông đường, nhưng thông báo rằng là hộ pháp của Thần Nông đường, góp sức cho sự phát triển lớn mạnh của Thần Nông đường.
Và trong ván đấu với “sư phụ” Thời Phù Hân , thất bại .
Cho nên, gặp mặt , rốt cuộc ý định gì?
“Haiza…”
Đại hoàng tử thở dài một , đột nhiên hiểu rõ tại khi thành , thỉnh thoảng Sở Diệu bày vẻ mặt hối hận.
Chắc chắn là bình thường khi đấu với “sư phụ” của , cũng thua!
Khi phụ trách thương gia từ khắp các nơi đến kinh thành, dòng chảy ngầm của các thế lực trong kinh thành cũng dâng lên.
Thân là ủng hộ tuyệt đối cho Thái tử, Vi gia triều đình là cánh tay đắc lực của Thái tử, những lúc âm thầm là tai mắt của Thái tử, khi tìm hiểu tình hình của phụ trách thương gia đến từ các nơi, Vi Dật Thần lập tức đến đông cung báo cáo với Thái tử.
Sau khi đến đông cung, thấy đông cung bao phủ trong bầu khí áp lực, sắc mặt Vi Dật Thần chút ngưng trọng.
Kể từ khi gãy chân, tính tình của Thái tử càng thêm vui buồn thất thường, các nữ quyến đông cung và đám hạ nhân dám động đến nỗi đau của Thái tử, năng việc đều nơm nớp lo sợ.
Nếu tình trạng vẫn luôn tiếp tục, cũng là chuyện gì.
“Ngươi đến !”
Một vị Thái tử từng khí phách hiên ngang, nhưng hôm nay trở nên thô bạo quái gỡ.
Nhìn thấy Thái tử như , Vi Dật Thần khó thể chấp nhận , hối hận : “Ngày hôm đó, nếu thần cũng theo điện hạ đến Thiên Hi lâu thì bao.”
Có ở đó, dù thế nào nữa cũng sẽ để Thái tử ngã xuống từ cầu thang.
Thái tử cái chân gãy cảm giác, trong mắt tràn ngập sự hung ác nham hiểm, nghiến răng nghiến lợi : “Lão lục chết, phụ hoàng phái thuỷ quân quét sạch hải tặc, nhưng chân cô gãy chỉ là chuyện ngoài ý !”
“Ha ha, ngoài ý …”
Sắc mặt Thái tử đột nhiên trở nên dữ tợn: “Cô vẫn còn nhớ rõ cô một sức lực nào đó xô ngã, nhưng Sở Diệu đó chỉ là chuyện ngoài ý .”
Vi Dật Thần thấy cảm xúc của Thái tử đúng, vội vàng lên tiếng an ủi: “Điện hạ bớt giận, ngài tạm thời nhẫn nhịn một chút, đợi đến khi chuyện thành công, đừng là Sở Diệu, ngay cả Vinh vương phủ chẳng chỉ là chuyện trong một câu của Thái tử thôi ?”
Thái tử vẫn nguôi giận: “ cô vẫn thể nuốt trôi cơn giận , lão lục chết, cô gãy một chân, thế mà Sở Diệu vẫn chuyện gì, tính kế thất bại thì thôi , cô và lão lục trộm gà thành còn mất nắm gạo!”
Nghe thấy những lời , Vi Dật Thần cũng nên gì mới .
, rõ ràng là Thái tử dùng ngôn ngữ khích bác lục hoàng tử đội nón xanh cho Sở Diệu, nhưng kết quả cuối cùng là Thái tử và lục hoàng tử gặp tai ương.
Nếu điều tra chuyện rõ ràng, trong ngày xảy chuyện, khi nhận tin tức lục hoàng tử rơi xuống lầu, Sở Diệu mới chạy đến Thiên Hi lâu thì ngay cả cũng cho rằng Sở Diệu tính kế ngược Thái tử và lục hoàng tử.
“Điện hạ, chúng vẫn còn nhiều cơ hội thu thập Sở Diệu.”
Sau khi hít sâu mấy , cuối cùng Thái tử cũng bình tĩnh : “Tình hình ở phía bên hội quán thập nhị cầm tinh như thế nào ?”
Vi Dật Thần thấy Thái tử bắt đầu hỏi đến chuyện chính, sắc mặt buông lỏng, nghiêm túc : “Những nên đến đều đến đông đủ, của Hải Hưng Hành, Nghiễm Lợi Thương và Đông Xương Hối ở Nam Hải mới chiêu an đều đến, nhưng bây giờ chỉ những quản sự ngoài mặt xuất hiện.”