Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 679
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:49
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Phương Trường Hoằng cũng cảm thấy một nữ nhân đầy hai mươi tuổi thể nào điều hành một thương hiệu lớn như Thần Nông đường nên cũng thêm gì nữa, đó là bàn bạc đến cái c.h.ế.t của Đông Phương Trường Phong với thủ hạ.
…
Phía bên , trong mật thất của phủ đại hoàng tử, đại hoàng tử và Sở Diệu cũng đang thảo luận về Thời Phù Hân.
“Người của Thần Nông đường đến, Thái tử và mấy lão tứ đều mượn sức Thần Nông đường, cũng may tên Thương Lão Cửu khá trầm , ngoại trừ là do phụ hoàng phái , ông gặp ai cả.”
“Nếu Thần Nông đường liên quan gì đến thế lực khắp nơi cũng cả, nhưng mối quan hệ mập mờ rõ với , sợ đám Thái tử thể mượn sức , đó lựa chọn liên thủ đối phó với Thần Nông đường.”
“Ngươi xem nên gặp Thương Lão Cửu ?”
Đại hoàng tử thấy Sở Diệu đang thất thần, bèn dùng tay gõ mặt bàn, thấy Sở Diệu về phía mới : “Hôm nay ngươi , tại lúc nào cũng thất thần ?”
Sở Diệu lắc đầu, hàm hồ : “Tối qua nghỉ ngơi .” Nghĩ đến Thời Lục là sơ phụ của đại hoàng tử, cùng chung lợi ích, nhịn hỏi: “Người cảm thấy sư phụ ngươi quan hệ như thế nào với Thần Nông đường?”
Thời Lục là Tái Hoa Đà là Bạch Nguyệt Quang, trùng hợp là thời điểm Bạch Nguyệt Quang danh chấn ở Nhung thành, cửa hàng đầu tiên của Thần Nông đường cũng mở ở Nhung thành.
Trên đời gì chuyện trùng hợp như !
Hắn thực sự suy đoán Thời Lục chính là đầu phía Thần Nông đường, nhưng trong lòng vẫn một giọng ngừng với rằng sự thật chính là như .
Đại hoàng tử: “Ta nghĩ đến vấn đề từ lâu , đoán lẽ tiểu sư phụ và đường chủ Thần Nông đường là bằng hữu nhiều năm cũng nên.” Hắn dừng một chút, về phía Sở Diệu: “Hai là phu thê, nếu ngươi , cứ trực tiếp hỏi nàng là mà.”
Sở Diệu đại hoàng tử: “Ta xin khuyên một câu, nhất hãy bỏ chữ “tiểu” ba chữ tiểu sư phụ , sư phụ rốt cuộc là như thế nào, tiếp xúc nhiều sẽ .”
Còn về việc hỏi Thời Lục, ha ha, nếu Thời Lục với , còn cần ở đây đoán mò ?
Đại hoàng tử đột nhiên hỏi một câu: “Tình cảm giữa hai ?”
Sở Diệu chút suy nghĩ trả lời: “Đương nhiên , nàng dính .” Hở một chút là trêu chọc .
Đại hoàng tử một tiếng, cũng tiếp tục chủ đề , mà : “Sư phụ và Thần Nông đường chút quan hệ, ngươi xem, nếu nhờ nàng mặt giúp mượn sức Thần Nông đường, liệu nàng đồng ý ?”
Sở Diệu suy nghĩ một chút : “Chỉ cần thể cho nàng một cái giá khiến nàng động lòng, nghĩ nàng sẽ đồng ý.”
Đại hoàng tử chút nghẹn họng: “Ta là đồ của nàng, còn cần giá ?”
Sở Diệu một câu, là trượng phu của Thời Lục, Thời Lục cũng giúp vô điều kiện, chứ đừng là đồ ít khi qua .”
“Sư phụ của thực tế!”
Nghe Sở Diệu như , đại hoàng tử thực sự gặp Thời Phù Hân: “Vậy ngươi sắp xếp , ngày mai gặp nàng.”
Sở Diệu cảm thấy việc vấn đề gì cả, bèn gật đầu đồng ý, ngày hôm đó khi hồi phủ, lập tức với Thời Phù Hân chuyện đại hoàng tử gặp nàng.
Sau khi xong, Thời Phù Hân trực tiếp từ chối: “Ngày mai còn việc, thế , ngày , ngày chọn một địa điểm, sẽ đến gặp .”
Sở Diệu Thời Phù Hân: “Chẳng thời gian nàng vẫn luôn ở trong phủ ? Ngày mai chuyện gì?”
Thời Phù Hân mỉm , đến xuống đùi Sở Diệu, đùa nghịch miếng ngọc bội bên hông .
Sở Diệu quá quen với việc Thời Phù Hân thích đùi , ôm lấy chổ , trong lòng cũng thích Thời Phù Hân thiết với như thế .
Thời Phù Hân mỉm Sở Diệu: “Ngày mai thực sự việc gì.”
Sở Diệu khó hiểu: “Vậy tại nàng gặp đại hoàng tử?”
Thời Phù Hân mỉm : “Ta là sư phụ, là đồ , nếu gặp , do quyết định thời gian, đây một sư phụ công cụ gọi đến lúc nào thì đến lúc đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-679.html.]
Sở Diệu trầm tư suy nghĩ gì đó.
Thời Phù Hân tiếp tục : “Con đều thích voi đòi tiên, bây giờ chỉ đang là một vị hoàng tử, nếu thể tiến thêm một bước, sẽ càng để ý đến sư phụ là , một quy củ lập ngay từ đầu.”
Nói , nàng duỗi tay ôm lấy cổ Sở Diệu.
“Sao đại hoàng tử bảo tiện thể nhắn với ? Chàng âm thầm quan hệ với ?”
Ánh mắt Sở Diệu loé lên, chuyện âm thầm giúp đại hoàng tử chỉ điện chủ Luân Hồi điện và một vài trưởng lão , đại hoàng tử chắc chắn tranh đoạt vị trí , là lực lượng bí mật của đại hoàng tử, nhất thể để lộ mặt khác.
“Chỉ là tình cờ gặp mà thôi.”
Thấy Sở Diệu ầm ừ cho qua như , Thời Phù Hân cũng mỉm , tiếp tục truy hỏi nữa, mà hỏi: “Bây giờ suy nghĩ thực sự của , giữa và đại hoàng tử, sẽ giúp ai?”
Sở Diệu Thời Phù Hân đang nở nụ giống như hồ ly, tức giận : “Nàng cảm thấy thế nào?”
Sở Diệu: “Ta , cho nên mới cần cho mà, nhanh lên, sẽ giúp ai?”
Sở Diệu lắc đến choáng váng, ôm xuống chiếc ghế bên cạnh, đó giống như chạy trốn rời .
“Chàng đúng là một bình hồ lô bịt kín, một câu ngon ngọt khó như ?” Thời Phù Hân buồn bực hừ một tiếng.
Sau khi trở thư phòng, Sở Diệu ảo não vỗ đầu một cái, mới Thời Lục quấy rầy, quên mất thăm dò nàng.
Thời Lục và Thần Nông đường rốt cuộc quan hệ như thế nào?”
Thân là nhi tử của Hoàng thượng, cho dù bệnh tật ốm yếu, triều muộn nhất, quyền thế thể sánh với các vị hoàng tử khác, nhưng đại hoàng tử vẫn thói quen lệnh cho khác.
Khi Thời Phù Hân thời gian gặp , đó hẹn một thời gian khác gặp mặt dựa theo thời gian của nàng, đại hoàng tử mới hiểu rõ phạm sai lầm.
khi nghĩ đến dù Thời Phù Hân cũng là “sư phụ” của , đại hoàng tử cũng nghĩ nhiều.
Hai ngày , đại hoàng tử đến căn phòng riêng ở Thao Thiết tửu lầu mà Sở Diệu đặt .
“Tại Liễu thần y vẫn đến?”
Sau hơn nửa canh giờ chờ đợi ở trong phòng, đại hoàng tử vẫn thấy bóng dáng của Thời Phù Hân, Cao Trường Thọ dám oán giận, chỉ thể nhỏ giọng lẩm bẩm một .”
Trên mặt đại hoàng tử vẫn gì bất thường, chỉ lặng lẽ uống : “Có lẽ tiểu sư phụ việc gì đó, cứ từ từ đợi là .”
Khoảng chừng nửa khắc , hai chủ tớ mới thấy tiếng gõ cửa.
Cao Trường Thọ chạy đến mở cửa.
Cánh cửa mới mở , đại hoàng tử thấy Thời Phù Hân mỉm trầm ngâm đến, do dự một chút, cuối cùng vẫn mỉm dậy.
Thời Phù Hân hề bỏ lỡ sự do dự của đại hoàng tử, hỏi: “Vi sư đến muộn, ngươi sốt ruột chờ đợi đấy chứ?”
Nhìn thấy Thời Phù Hân đến công khai thể hiện phận của , đại hoàng tử : “Đồ chờ sư phụ là chuyện đương nhiên.”
Thời Phù Hân đánh giá đại hoàng tử, nhoẻn miệng : “Cho dù ngươi chờ đến bực bội thì cũng thể gì , ai bảo là sư phụ của ngươi chứ, thiên, địa, quân, , sư, vi sư đây vẫn thể bày tư thế ở mặt ngươi đúng ?”
Đại hoàng tử : “Chỉ cần tiểu… Sư phụ vui vẻ là .”
Nghe thấy những lời , Thời Phù Hân hài lòng gật đầu: “Đồ ngoan, vi sư ngay ngươi sẽ khiến thất vọng mà, ngươi , kể từ khi vi sư một đồ là hoàng tử, vi sư vẫn luôn chờ hưởng phúc lành từ đồ hoàng tử đấy.”
Nói xong, nàng mong chờ đại hoàng tử: “Đồ ngoan, ngươi sẽ hiếu thuận với vi sư đúng ?”
Thấy Thời Phù Hân một cách đương nhiên và chút khách khí như , khoé miệng đại hoàng tử chút run rẩy: “…Đương nhiên .”
Thời Phù Hân khoa trương thở phào nhẹ nhõm một , đó mỉm xuống ghế: “Vi sư ngay mà, phúc khí của vi sư , cho dù là đồ do đại sư nhận nữa cũng nhận một đồ phẩm hạnh lạc.”
Nghe thấy Thời Phù Hân đội cho đủ loại mũ cao, ánh mắt đại hoàng tử loé lên, đến mặt Thời Phù Hân, cúi chắp tay hành lễ: “Đồ nhi thỉnh an sư phụ.”